Khi định bỏ , một ý nghĩ lóe lên trong đầu.
lấy phong bì mà bà chủ đưa, bỏ tiền âm phủ , nhét khe cửa.
Ngay lập tức, bên trong vang lên tiếng lạo xạo của giấy.
Chưa đến vài giây , cánh cửa mở hé, lộ một gương mặt gầy gò đầy nghi hoặc: "Chúng mày tới gì?"
Nếu đoán nhầm, đây chính là Trần Phương.
lời của gì đó sai sai...
giữ vẻ mặt bình thản, “Ừm” vài câu nhanh chóng chen chân trong.
Thấy vô thức tránh đường, mừng thầm - là cơ hội!
Bên trong nhà trống, hầu như chẳng còn đồ đạc gì.
Tivi, tủ lạnh đều thấy, chắc đem cầm cố đ.á.n.h bạc.
Nổi bật nhất là chiếc quan tài mỏng ở giữa phòng khách.
Quan tài đậy kỹ - lẽ là t.h.i t.h.ể vợ .
Mọi thứ khớp với hình ảnh "kẻ nghiện cờ b.ạ.c mất vợ" nhưng vẫn thấy gì đó sai sai.
Còn đang suy nghĩ thì Trần Phương lên tiếng : "Chuyện cướp là ngoài ý , cũng lỗ mất 50.000 đấy..."
Hắn ấp úng, như thể sợ hãi điều gì.
định buông vài lời xã giao thì trong đầu chợt lóe lên - nhận điểm kỳ lạ.
Lễ âm hôn , tại quan tài vẫn chôn?
Dù vụ cướp trì hoãn thì trong nhà cũng chỉ một chiếc quan tài!
Theo phong tục, quan tài của “chú rể âm phủ” cũng để cùng mới đúng chứ!
Vậy... quan tài của con trai nhà họ Mã ?
Nghĩ tới đây, giả vờ hỏi: "Thế con ông Mã ? Sao chỉ mỗi quan tài vợ ?"
Không ngờ, Trần Phương tròn mắt , tỏ vẻ ngạc nhiên: "Không các đem ? Không đúng... Anh là ai?"
Biết thể giấu nữa, đành “phá vỡ vở diễn”, : “Anh đừng căng thẳng, là phóng viên từ thành phố đến, chỉ hỏi vài câu thôi.”
Mặt Trần Phương đỏ bừng lên, lộ vẻ hoảng hốt.
Anh chỉ tay mặt , vẻ ngoài thì dữ dằn nhưng thực chất run rẩy, như thể đuổi nhưng dám: “ tiếp phỏng vấn, ... gì để cả...”
đang định thêm vài câu thì “cộc cộc cộc”, tiếng gõ cửa vang lên.
Trần Phương như nhớ điều gì, lập tức tỏ vẻ như gặp cứu tinh, lao tới mở cửa.
chỉ một giây , sững , rõ ràng tới mà mong đợi.
đầu thì thấy mấy cảnh sát mặc đồng phục đang ở cửa.
Một trong họ giơ tấm ảnh, hỏi Trần Phương: “Có cướp ?”
Trần Phương lúc bình tĩnh , kỹ tấm ảnh vài giây nghiến răng gật đầu: “ là ! Cho dù hóa thành tro cũng nhận !”
Viên cảnh sát dẫn đầu thở dài: “Vấn đề là ở chỗ ... sáng nay chúng phát hiện nghi phạm trong một nhà nghỉ ở ngoại ô thành phố, nhưng...”
“Khi chúng tìm thấy , c.h.ế.t .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/tien-nguoi-chet-nguoi-song-khong-nen-dung-tien-nguoi-chet/chap-2.html.]
3
Sáng ngày thứ ba vụ cướp, cảnh sát phát hiện nghi phạm tại một nhà nghỉ ở ngoại ô.
điều bất ngờ là đó c.h.ế.t từ lâu.
Trên t.h.i t.h.ể tổng cộng 17 vết d.a.o đâm, trong đó nhát chí mạng ở cuống họng.
Máu thấm đỏ cả t.h.ả.m trong phòng nghỉ nhưng tìm thấy hung khí.
Số tiền mặt cướp cũng biến mất dấu vết.
Tuy nhiên, hiện trường sót vài tờ... tiền âm phủ.
“Dựa vết thương chí mạng, hung thủ tay dứt khoát.
Còn 16 nhát d.a.o còn rõ ràng là để tra tấn.
Thêm nữa nhưng tờ tiền âm phủ để như một lời cảnh cáo - đây là hành vi thị uy!”
Cảnh sát hình sự tên Lão Hoàng, phụ trách điều tra vụ , cau mày với .
lập tức hỏi: “Vậy tiền âm phủ đại diện cho điều gì? Cảnh cáo ai?”
Không ngờ Lão Hoàng trừng mắt với : “Cái đó hỏi mới đúng!
Nói , tại mặt ở nhà Trần Phương còn đưa cho mấy tờ tiền âm phủ?”
chỉ khổ.
Cuối cùng cũng hiểu vì đưa về đồn và tiết lộ một thông tin vụ án - hóa là đang nghi ngờ dính dáng đến vụ ?!
thể dính chuyện xui xẻo !
lập tức kể hết chuyện ở tiệm tạp hóa, thậm chí gọi điện cho bạn của là Thẩm Tư Cường - dù đang công tác tận Đông Bắc - để chứng cho .
May cuộc điện thoại, họ cũng tin liên quan đến vụ án.
Lão Hoàng thả khỏi phòng thẩm vấn nửa đùa nửa thật trách móc: “ , mấy phóng viên cứ thích chui mấy chỗ rắc rối ?
Cứ như thế thì thi chạy còn cửa thắng!”
khổ: “Cũng là do yêu cầu công việc, chứ ai ...”
Rồi tranh thủ hỏi dò: “Bên Trần Phương điều tra gì ạ?”
“Anh cứ một mực gì cả, chuyện tiền âm phủ cũng đổ hết lên đầu .
Anh là nạn nhân, chúng tiện dùng biện pháp mạnh...”
Lão Hoàng lỡ lời vài câu sực nhớ , trợn mắt : “Còn gài lời hả? Mau !”
chỉ bĩu môi rời khỏi đồn cảnh sát, trong lòng càng nhớ thời còn Thẩm Tư Cường ở đây - lúc đó ít nhất còn nguồn tin từ bên trong, giờ thì điều tra gì cũng khó hơn gấp bội...
May mắn , vẫn còn một hướng điều tra khác - đó là "kết hôn âm" với vợ Trần Phương: Mã Khoa Kiệt.
Mã Khoa Kiệt c.h.ế.t khi mới 27 tuổi, cũng chẳng nghề nghiệp gì t.ử tế.
Sau khi học hết cấp hai thì bỏ học, lang thang nhiều năm ở thị trấn.
Đêm xảy tai nạn, uống say chạy đồng bắt thỏ, kết quả đ.â.m thẳng xe máy bánh xe tải.
mò tìm đến nhà họ Mã nhưng ban đầu cũng từ chối.