Tiền Mua Bạn Trai - 07.
Cập nhật lúc: 2024-12-03 07:44:16
Lượt xem: 65
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Người một nhà không nói hai lời, mấy món quà này thì tính là gì?
Tôi tặng anh mười thỏi vàng ngay lập tức.
"Dung Dã, anh là không thích những món quà này em tặng, hay là không thích em?"
Tuy tôi thấy mình hơi "não tình yêu".
Nhưng tôi vẫn rất thông minh.
Trước đây theo đuổi một người nhiều năm như vậy, cuối cùng vẫn là công cốc.
Lần này "yêu từ cái nhìn đầu tiên".
Chỉ mong có thể có một kết quả tốt đẹp.
Tiếc là tôi chẳng biết làm gì, chỉ biết vung tiền để "mua" cho mình một anh bạn trai.
Nhưng hình như cuối cùng lại phản tác dụng.
Không thích những món quà này.
Cùng lắm thì sau này tôi không tặng nữa là được.
Nhưng nếu không thích tôi, thì tôi cũng không còn cách nào khác.
Cỏ thơm đâu chẳng có.
Tôi cũng không nhất thiết phải "treo cổ" trên người đàn ông này.
Cùng lắm thì tôi sẽ nghe lời Lâm Bối Bối, bao nuôi cả một dàn "phi công trẻ".
Cả tháng không trùng lặp.
Càng nghĩ càng thấy tủi thân.
Đột nhiên cảm thấy Dung Dã trước mặt không còn hấp dẫn nữa.
Tôi xoay người định bỏ đi, anh ấy lại bất ngờ nắm lấy tay tôi, kéo tôi lại.
"Chưa nói xong, chạy cái gì?"
Không chạy để đợi anh ấy nói thẳng ra không thích tôi, chẳng lẽ tôi không cần mặt mũi à?
Dù sao tôi cũng là thiên kim tiểu thư của tập đoàn Trần thị.
Người thích tôi xếp hàng dài từ đây đến tận nước ngoài, sao tôi cứ phải "gặm" hai khúc xương mãi không "gặm" được chứ.
"Trần Lăng Tuyết, tôi thích con gái ngoan ngoãn hơn."
Dung Dã thở dài.
Mắt tôi sáng lên.
Lập tức "tiến tới": "Vậy anh thấy em có ngoan không?"
Vừa nói, tôi dứt khoát giơ nắm đ.ấ.m lên.
Ý muốn nói nếu anh ấy lắc đầu, tôi sẽ dám đ.ấ.m c.h.ế.t anh ấy.
Không có được thì hủy hoại.
Hừ!
Tôi cũng là người có tính khí đấy.
Anh ấy nhìn nắm đ.ấ.m của tôi, bỗng nhiên cười, chậm rãi đưa tay nắm lấy nắm đ.ấ.m của tôi.
"Ngoan."
"Ngoan đến mức có thể leo lên mái nhà dỡ ngói, ngoan đến mức chỉ cần ba hai câu nói là bố mẹ tôi đã định đóng gói tôi tặng cho cô làm con rể ở rể rồi."
Nói cho rõ ràng nhé.
Đây là do tôi dựa vào bản lĩnh thật sự mới có được sự yêu thích của mẹ chồng tương lai đấy, được chưa?
À không.
Cũng có thể nói là nhờ vào năng lực của tiền.
Chờ đã...
Anh ấy nói tôi ngoan.
Anh ấy còn nói thích con gái ngoan ngoãn hơn.
Ngoan bằng tôi.
Vậy là anh ấy thích tôi?
16
Thích hay không.
Anh ấy vẫn chưa nói ra miệng.
Vì Ngô Noãn Noãn vừa khóc vừa chạy từ ban công vào, đôi mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm Dung Dã, cứ như thể anh ấy là kẻ bạc tình vậy.
Cứ nhìn chằm chằm như vậy cũng không nói gì.
Lại đến lúc mẹ chồng tương lai đi tới, cô ta che miệng chạy ra khỏi nhà.
Cứ như thể tôi bắt nạt cô ta vậy.
Xui xẻo.
Vốn tưởng rằng người mình ghét chỉ gặp một lần là xong.
Nhưng chẳng bao lâu sau, chúng tôi lại gặp nhau ở studio.
17
Dung Dã vẫn đang làm bản thiết kế cho tôi.
Tôi rảnh rỗi không có việc gì làm nên định đến studio của anh ấy xem thử.
Kết quả vừa đến nơi, đã thấy Ngô Noãn Noãn liên tục sán đến gần Dung Dã.
Dung Dã rõ ràng đang cố gắng hết sức để tránh né.
Nhưng cô ta vẫn cứ sán vào, trình độ "trơ trẽn" này còn lợi hại hơn cả tôi, tôi thật sự cam bái hạ phong.
"Cô đến đây làm gì?"
Ngô Noãn Noãn vừa nhìn thấy tôi, ánh mắt lập tức lộ vẻ cảnh giác.
"Là khách hàng của công ty các người, chẳng lẽ tôi không thể đến công ty các người xem sao?"
Dù sao tôi cũng là người đã bỏ tiền ra.
Thắt lưng cũng thẳng hơn một chút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/tien-mua-ban-trai/07.html.]
Dung Dã đang cúi đầu làm việc nghe thấy động tĩnh, ngẩng đầu nhìn về phía tôi.
Tôi vẫy tay với anh ấy.
Rồi đi thẳng đến bên cạnh anh ấy.
Phía sau có mấy người đi theo, mỗi người bưng một thùng xốp.
"Mọi người làm việc vất vả rồi, tôi mua chút đồ ăn vặt buổi chiều cho mọi người."
Vừa đến bên cạnh Dung Dã, tôi liền lấy ra một phần đồ ăn vặt đã được chuẩn bị kỹ lưỡng đưa đến trước mặt anh ấy.
Sau đó, phát đồ ăn vặt cho các nhân viên khác trong công ty.
Muốn có địa vị vững chắc.
Phải chịu chi tiền.
Không phải sao, tôi đã thu về được một đợt thiện cảm lớn.
Ngô Noãn Noãn lườm tôi một cái, rồi cầm một tập tài liệu đi thẳng vào văn phòng của cô ta.
Mắt không thấy thì lòng không phiền.
Tôi ngược lại còn thấy nhẹ nhõm.
"Sao cô lại đến đây?"
Dung Dã đặt bút xuống, rồi mở một cốc cà phê đưa cho tôi.
Tôi đưa tay nhận lấy.
"Nhớ anh đấy."
Lời âu yếm tôi nói vanh vách.
Không phụ công Lâm Bối Bối mua cho tôi cả một thùng "cẩm nang tán tỉnh".
Dung Dã ho khan hai tiếng.
Nhìn thấy ánh mắt kỳ lạ của đồng nghiệp bên cạnh, anh ấy nắm tay tôi đi ra khỏi văn phòng.
Hành lang không có ai.
Lúc anh ấy định buông ra, tôi nhanh chóng nắm c.h.ặ.t t.a.y anh ấy lại.
"Dung Dã, anh muốn nắm thì nắm, nhưng khi nào buông ra thì phải do em quyết định."
Tôi cố tình nói cứng rắn.
Muốn xem thử thái độ của anh ấy như thế nào.
Nuông chiều hay chán ghét.
Điều này sẽ quyết định tôi nên hành động như thế nào tiếp theo.
Tôi nhìn anh ấy chằm chằm, thấy vẻ mặt Dung Dã ngày càng dịu dàng, tôi cũng không nhịn được cười.
Xem ra năng lực của tiền vẫn có tác dụng.
Tôi đang nói chuyện với Dung Dã.
Liếc mắt một cái, vừa đúng lúc thấy Ngô Noãn Noãn đang đứng ở cuối hành lang, ánh mắt đó như muốn khoét trên người tôi mấy cái lỗ.
Đáng sợ thật đấy.
18
Tôi cũng không ở lại đây lâu.
Buổi chiều còn phải về nhà, anh trai và Lâm Bối Bối định kết hôn sớm, tôi phải về giúp đỡ.
Chỉ là trước khi đi, Ngô Noãn Noãn đã chặn đường tôi.
Cô ta cầm cốc cà phê tôi mang đến, cố tình vứt vào thùng rác trước mặt tôi.
"Trần Lăng Tuyết, các người nhà giàu hôm nay yêu người này, ngày mai yêu người khác. Nhưng tôi không giống cô, tôi yêu Dung Dã từ nhỏ, anh ấy cũng chỉ có thể là của một mình tôi!"
Nói cái gì mà người giàu hôm nay yêu người này, ngày mai yêu người khác?
Cả đời này tôi mới chỉ thích hai người.
Người trước thì mắt mù.
Hơn nữa, cô ta yêu Dung Dã bao nhiêu năm thì liên quan gì đến tôi?
Có tí ti quan hệ nào với tôi sao?
Không có.
Vì vậy, tôi lười nghe cô ta nói nhảm, trực tiếp xách túi đi khỏi.
Ngô Noãn Noãn nắm lấy cánh tay tôi, ánh mắt hung dữ: "Nếu cô nhất định phải tranh giành với tôi, tôi sẽ khiến cô phải hối hận!"
Ôi chao.
Tuyên chiến với tôi sao?
Chỉ vì một người đàn ông?
Buồn cười thật.
"Được thôi, tôi muốn xem cô lấy gì để đấu với tôi?"
Tôi hất tay cô ta ra.
Xách chiếc túi phiên bản giới hạn mới nhất rời khỏi công ty.
19
Tôi bị hãm hại rồi.
Anh trai mắng tôi một trận.
Anh ấy chỉ vào tập tài liệu và bản vẽ trong túi tôi, lại giơ tay chọc chọc vào đầu tôi.
"Trần Lăng Tuyết, Trần Lăng Tuyết, bình thường ngoài tiêu tiền ra, em có thể để tâm một chút được không?"
Chuyện này tôi thật sự rất ấm ức.
Sao tôi lại không để tâm chứ?
Nhưng tôi không ngờ rằng có người lại vì một người đàn ông mà dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy.
Tập tài liệu và bản vẽ trong túi tôi là một tác phẩm mà công ty Dung Dã sắp tham gia cuộc thi.
Một khi đoạt giải sẽ có thể tạo được danh tiếng trong thành phố này.
Có thể nói là một hoạt động rất quan trọng, tập tài liệu và bản vẽ này cũng vô cùng bí mật.
Nhưng thứ này lại xuất hiện trong túi tôi.