Bọn quan binh đứng ở chỗ cao cầm đuốc, đồng loạt ném vào thôn Hồng Chúc.
Lửa lớn dấy lên, thôn dân hấp hối không thể nhúc nhích, chỉ có thể ở trong liệt hỏa hừng hực kêu rên, cho đến chế.t.
Cố Thành sai người trói ta lên thớt, một quan binh cầm d.a.o mổ, chặt bỏ tứ chi của ta.
Loại bỏ tiên cốt của ta, thịt còn lại liền nấu chín, bưng cho Cố Thành.
Cố Thành khuấy canh thịt, phun ra nuốt vào, một miếng thịt liền xuống bụng.
“Nên sám hối nhất là ngươi, nếu không phải ngươi không giúp ta trường sinh, ta cũng sẽ không vào Vân Sơn phái.”
“Bọn họ nói ta là kỳ tài tu tiên, lại vì tuổi tác quá lớn mà chậm trễ, ta không thể xây cơ, từ nay về sau tiên đồ vô vọng. Ngươi là tiên nhân, hẳn là có thể nhìn ra ta là thiên tài tu tiên. Tại sao ngươi không nói cho ta biết, để ta lãng phí thời gian? Người trong Vân Sơn tông thấy ta đã mất đi quyền lực, bởi vì xuất thân hèn mọn, mọi người đều áp bức ta, khinh thường ta. Ngươi có biết mười năm qua ta sống thế nào không?"
Suy nghĩ của ta dâng trào như thủy triều.
Mười năm trước, ta thấy Cố Thành quá si mê sự trường sinh, sợ hắn sẽ lầm đường lạc lối, nên đã dùng mọi cách để khuyên can hắn ta.
Cố Thành tức giận với ta và không quan tâm đến ta trong nhiều ngày.
Sau đó, hắn nói rằng có một phái Vân Sơn ở ngoài thôn và hắn muốn đến đó để cầu trường sinh, vì bảo vệ tính mạng của hắn, ta lặng lẽ lưu lại trong cơ thể hắn ba cỗ tiên khí bảo vệ hắn không lo.
Tiên khí nhập thể, có thể thay đổi thể chất phàm nhân.
Cố Thành, ngay từ đầu đã là một phàm nhân, làm sao nói tới kỳ tài tu tiên.
Khi quan binh c.h.ặ.t đ.ầ.u ta, Cố Thành vì ta định tội.
Ta chỉ muốn trường sinh, ngươi là tiên nhân, rõ ràng chuyện dễ dàng có thể làm được, tại sao phải để ta ra khỏi thôn trèo đèo lội suối trải qua đau khổ.
"Ngươi luôn miệng nói yêu ta, lại cái gì cũng không vì ta trả giá, đáng chết!"
Sau khi chết, ta vẫn luôn ở bên người Cố Thành, nhìn hắn ăn hết tiên thân của ta, giẫm lên tiên cốt của ta làm thành thang trời, ở dưới Thải Phượng vờn quanh, vinh đăng cửu trọng thiên.
Hắc Bạch Vô Thường đến bắt ta, ta ở trước gương chuyển sinh, nhìn hết quá khứ, nghĩ nát đầu cũng không nghĩ ra vì sao lại rơi xuống kết cục như thế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/tien-hoa-dao/chuong-2.html.]
Thôn dân thôn Hồng Chúc chưa bao giờ vượt quá khuôn phép, lại bị phán quan lấy giẫm c.h.ế.t con kiến, không tích khẩu hạ âm đức, phán vào mười tám tầng địa ngục, sinh sinh chịu cực hình.
Cái này quá không thể nói lý, ta không phục!
Bút phán quan đặt ở trên tàn hồn của ta, chỉ cần phán quan thoáng dùng sức, ta liền có thể hồn phi phách tán.
Dưới ánh sáng chói chang, ta chỉ có thể nhắm mắt.
Truyện được đăng duy nhất trên Monkey trên những kenh khác là giả mạo!
Bên tai nhẹ nhàng thở dài một tiếng, lần nữa mở mắt, ta phát hiện mình về tới ba năm trước khi Cố Thành quyết định ra khỏi thôn.
Ta đang vội mời danh sư cho Cố Thành, trải đường cho khoa cử của hắn.
Tiên sinh là đại nho độc nhất vô nhị, đào lý khắp thiên hạ, học sinh trải rộng quan trường.
Kiếp trước, ta vì Cố Thành mời tới đại nho, không nghĩ hắn chê đại sư học sinh quá nhiều, chính mình chỉ có thể đứng ở một bên, ngay cả nói cũng chen vào không được, cảm giác mình bị lạnh nhạt, tức giận rời đi.
Dẫn đến thôn Hồng Chúc không còn tiên sinh nào dám đến dạy học, hậu nhân thôn Hồng Chúc chỉ có thể đi nhiều đường núi, đi thôn bên cạnh học.
Ta sinh ra ở thôn Hồng Chúc , duyên tiên nối liền với thôn này.
Thiên đạo trách ta không thể quản lý tốt thôn Hồng Chúc , không cho ta leo lên Cửu Trọng Thiên.
Giờ phút này, ta vừa vặn hảo khí lấy lòng đại nho, vì Cố Thành nói hết lời tốt.
Cố Thành tự xưng là thanh cao, đối với hành vi của ta chướng mắt, đứng ở một bên, vẻ mặt không kiên nhẫn.
Ngay sau đó, ta chuyển đề tài:
“Trong thôn Hồng Chúc còn có vài hài đồng tư chất tốt, ta thấy so với Cố Thành tốt hơn, không biết tiên sinh nghĩ thế nào.”
Hắn không phải không thể bị lạnh nhạt sao, vậy dứt khoát đừng đi học nữa.
Người bên ngoài trả giá không phải là lẽ thường phải làm.
Lúc này đây, ta muốn thiên lý rõ ràng, thiện ác có đạo.