gật gù, xúc động đáp: “Dì ơi, dì chứ, con lo cho đến mất ăn mất ngủ, giờ mệt quá mà phát sốt, cả khó chịu, đến dậy cũng nổi. Còn Tống Gia Hào thì cho con về, mắng con là con gái lấy chồng là dưng, buồn quá dì ơi…”
“Dì đúng, là của con, cũng là chị gái duy nhất của dì, thể mặc kệ ? Thôi dì giúp con chăm vài ngày nhé? À… Con đưa tiền cho dì nhưng dì sẽ nhận , vì dì hiểu cảnh nhà con mà…”
“Alo… dì ơi… dì tắt máy ?”
Ôi, mà chơi thế?
chán chường cất điện thoại, xuống chơi với mèo.
Đối với những bà con xen chuyện nhà khác, cách nhất là bịa chuyện đẩy việc cho họ.
Chỉ giỏi sai khiến bằng mấy lời, còn bảo họ tự bỏ sức thì chạy nhanh hơn ai hết.
—----------
Một tháng , chính thức ký hợp đồng dài hạn tại công ty.
Lương tăng 20%, kèm theo một phúc lợi nghỉ phép.
Trong một tháng qua, về nhà cũng đến bệnh viện.
Theo dõi mạng xã hội, cũng xuất viện từ lâu và đang sống khỏe mạnh.
Còn cuộc sống của chẳng gì đổi, ngoại trừ việc bà than khắp nơi với họ hàng và hàng xóm rằng là đứa con bất hiếu.
Qua , mang tiếng là đứa con lạnh lùng, ích kỷ, quan tâm đến gia đình.
mà, những , thể giúp thăng tiến tăng lương, cũng chẳng mang cho nguồn lực hữu ích, thì tại tự trói buộc bản chỉ để nhận sự công nhận từ họ?
Làm , điều quan trọng nhất là sống cho vui vẻ.
kéo rèm, đập mắt là mặt sông mênh m.ô.n.g và ánh trăng nhô lên.
chiên một phần bít tết, mở chai sâm-panh, và ban công tự chúc mừng biên chế chính thức.
Ánh đèn tạo bầu khí nhấp nháy nhẹ nhàng, mèo cưng bên cạnh nhắm mắt lim dim, kêu “grừ grừ” mãn nguyện.
Nâng ly, chúc mừng chính , một đơn độc nhưng tự do.
Thật bao.
...
Cuộc sống yên bình cứ thế trôi qua cho đến nửa năm , ba gọi điện bảo về: “Sắp Tết , ai mà về nhà đón năm mới? Mẹ con lúc nóng giận mới đuổi con, về nhà .”
Mẹ cũng góp lời: “Kiều Kiều , con thì gì để giận qua đêm. Dù giận đến thì con cũng nên về nhà ăn bữa cơm tất niên.”
Người chủ động giảng hòa, cũng chẳng việc gì cao: “Ba ơi, con nhớ c.h.ế.t . Con sẽ ôm cháu ngoại yêu quý về thăm hai ngay đây.”
Trên bàn ăn, ai nhắc đến chuyện đuổi khỏi nhà, cũng nhắc tới chuyện nhập viện và cả lẫn Tống Gia Hào đều biến mất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/tien-cho-thu-cung-tinh-yeu-cho-me/chuong-4.html.]
Ba liên tục gắp thức ăn cho : “Nào, ăn nhiều tôm hùm . Em trai con thích ăn món lắm, con mà ăn thì tí nữa nó ăn hết cho xem.”
dị ứng với tôm hùm.
Thực tế, bàn đầy món ăn nhưng chẳng món nào là thích.
Tức thật đấy, nhưng vẫn giữ nụ tao nhã: “Biết ngay là ba thương con nhất.”
Ba hài lòng với cảnh gia đình đoàn tụ, uống chút rượu bắt đầu huyên thuyên: “Yên tâm, đợi ba kiếm thêm tiền, ba sẽ mua cho con căn hộ lớn ở trung tâm, còn hơn bốn căn của em trai con.”
“Cả nhà đoàn kết, như một sợi dây bện chặt thì gia đình mới hưng thịnh .”
gật đầu lia lịa, xúc động đến rơi nước mắt: “Dạ , con cảm ơn ba! Ba cứ yên tâm, đợi mấy năm nữa con lên chức quản lý, bảng xếp hạng tỷ phú, con sẽ đưa ba du thuyền riêng qua Hawaii!”
Chỉ là ba hoa thôi mà.
Nói đến chuyện vẽ bánh vẽ, gọi là bậc thầy.
7
“Chẳng cần đợi đến lúc đó , giờ con thể hiếu thảo với ba . Con cũng nghiệp hơn nửa năm, giờ dành dụm bao nhiêu ?” Hai cha con đang hào hứng vẽ bánh vẽ, thì phá bĩnh.
“Trời, con công ăn lương thôi mà bì với em trai con chủ cho thuê nhà chứ. nhỉ, ông chủ cho thuê, định thể hiện gì với ba nào?” Tống Gia Hào và nháy mắt.
Mặt khó coi, định giở cái bài “con trai vụng về” .
Ba cau mày: “Thôi, Tết nhất thì lớn mừng tuổi cho con cháu chứ.”
Thế là đêm giao thừa nhận món “lì xì khủng” 100 tệ.
Dù cũng mua t.h.u.ố.c lá hết 80 tệ, tất nhiên lấy !
Trong tháng Giêng, Tống Gia Hào đưa bạn gái về nhà.
Ba gọi về tụ họp.
Mẹ mua một món trang sức Chow Tai Fook hoặc kem dưỡng của La Mer quà mắt cho cô con dâu tương lai.
đưa hai tay : “Không tiền.”
Vậy là dẫn cô gái phòng , “Dù chị con cũng nhiều túi, con cứ chọn một cái .”
Vì chuyển ngoài từ sớm nên trong phòng chỉ còn mấy chiếc túi mua hồi mới trường, là của CK Coach, chẳng đáng là bao.
Cô gái đảo mắt khắp nơi cuối cùng chằm chằm chiếc LV đang đeo.
Tống Gia Hào lập tức nhảy bênh vực bạn gái: “Chỉ là cái túi thôi mà, Linh Linh thích thì cho cô . Chị đến ăn bọn em cũng gì.”
Cô Linh Linh yếu ớt kéo tay áo , mắt đỏ hoe: “Thôi bỏ Gia Hào, chắc chị xem em là một nhà. Em lấy nữa.”
Ô…