Lúc , nó lên tiếng: “Đây là vật bất ly của bổn quân. Giờ ngươi hãy cầm nó về, đặt cạnh lư hương là .” Nói xong, Thương Long hóa thành một làn khói xanh lam, bay trong miếng ngọc bội...
“Không Long Quân xưng hô như thế nào?”
Khi tổ phụ dứt lời, miếng ngọc bội hiện lên ba chữ rõ ràng, phát ánh sáng nhè nhẹ.
Ngao Long Đình
Từ đó, Ngao Long Đình trở thành gia tiên của gia đình .
Tổ phụ cẩn thận thờ phụng, mỗi sáng tối đều thắp hương. Vào năm thứ hai thờ phụng ông, tổ phụ cưới tổ mẫu.
- Edit by Thiên Thanh -
Ăn cắp truyện đăng wattpad là vô đạo đức, vô học.
Thời gian thấm thoắt trôi qua, chớp mắt mấy chục năm.
Khi còn nhỏ, một chuyện khiến ấn tượng sâu sắc, đó là mỗi khi tổ phụ mang gà rừng, cá tươi, tôm biển cua về, ông cho đụng , mà mang tất cả sân đặt lên bàn thờ. Ta khi đó còn nhỏ, hiếu động, từng lén theo tổ phụ sân để ông thắp hương.
Mỗi thắp hương, tổ phụ đều thành kính cúi lạy ba , đó mới cắm nén hương. Nhang cháy đều, đến cả tàn hương rơi xuống cũng tản .
Ta nhớ một , khi tổ phụ thắp hương xong, ông đóng cửa khỏi, vì tò mò lén xem, nên theo. Lúc đó, vị gia tiên trong lòng giống như một bí ẩn, bởi ông luôn chỉ xuất hiện trong lời kể của tổ phụ, giống như một truyền thuyết, ở gần nhưng thể nào chạm tới.
Ngày hôm đó, tổ phụ khỏi, liền lén mở cửa . Quay , đồ vật trong phòng đơn giản, bên là một tấm ván gỗ đàn hương màu đỏ và một bàn thờ. Trên bàn thờ chỉ một bài vị và một bát hương, mộc mạc và giản dị.
Ta hiếu kỳ bước tới, quanh, trong phòng sạch sẽ một hạt bụi, khí còn thoang thoảng mùi đàn hương nhè nhẹ và mùi nhang đang cháy. Năm đó, năm tuổi, mặc một chiếc áo khoác đỏ, đầu tết hai b.í.m tóc, quấn dây lụa đỏ đính hoa nhỏ. Khuôn mặt tròn trịa non nớt, đáng yêu. Đôi mắt trong veo cẩn thận quan sát từng ngóc ngách trong phòng.
Cuối cùng! Ánh mắt dừng bàn thờ đang phát ánh sáng nhè nhẹ. Ta bĩu môi, hiếu kỳ bước tới. Ta giơ tay lên lấy vật đang phát sáng , cầm lên trong tay, thì đó là một miếng ngọc bội hình rồng...
Ta lấy ngọc bội , tò mò ngắm nghía mãi thôi. “Đây là vật gì ? Đẹp quá! Trên đây vẽ... chăng là thương long?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/thuong-long/chuong-4.html.]
“Sao ngươi đó là thương long? Một đứa trẻ như ngươi thể thấy ngọc bội của bản quân ? Lại còn nó tổn thương nữa?”
Trong căn phòng bỗng vang lên một giọng u u trầm bổng đầy từ tính, câu dứt mà dư âm vẫn văng vẳng bên tai. Giọng mạnh mẽ, thanh thoát chút hư ảo, rỗng tuếch.
Ta giật vì tiếng , vội ngước đầu lên. Cảnh tượng mắt khắc sâu ký ức suốt mấy năm . Ta tận mắt trông thấy một bóng hình nửa nửa rồng dần hiện rõ phía bài vị. Ta sợ hãi hét lên một tiếng, đưa tay bịt miệng thì ngọc bội tay bỗng tuột xuống. Lạ , nó hóa thành một vệt sáng xanh lam biến mất...
Ta sợ đến mức thốt nên lời, nhưng đó cứ , đối diện với hồi còn thơ ấu. Vì quá khiếp sợ, thể rõ mặt , nhưng chắc chắn là cặp mày kiếm, mắt , vô cùng tuấn tú.
lúc đó, tổ phụ tìm thấy . Thấy hoảng sợ, tiến đến kéo lấy tay , vẻ giận dữ: “Ôi chao, Ngọc nhi ! Ta bảo con đây cơ mà? Sao vẫn lời mà chạy lung tung thế, theo tổ phụ mau.”
Ta sụt sùi kéo tay tổ phụ, chỉ về phía bài vị : “Tổ phụ, con thấy... con thấy...”
Chưa dứt lời, tổ phụ đưa tay bịt miệng , hiệu cho im lặng kéo ngoài. Dù tổ phụ lôi , vẫn cố gắng đầu ! Không ngờ rằng, ... vẫn còn đang ...
Ta cố gắng rõ mặt , nhưng chẳng hiểu vì ! Mặt như phủ một lớp sương mờ, chẳng thể thấy rõ. Khi và tổ phụ khỏi cửa, một vệt sáng xanh lam lượn lờ quanh bàn thờ, ngọc bội trở về vị trí cũ...
Cùng lúc đó, căn phòng bỗng bao bọc bởi một thứ ánh sáng xanh thẳm. Ngao Long Đình, nửa rồng, nửa , dần hiện từ trong tường, càng lúc càng gần! Mặt cũng dần rõ ràng, bóng dáng và tổ phụ ngày càng xa, khóe môi khẽ nhếch lên, nở một nụ khó hiểu, nhẹ giọng:
“Ngọc nhi.”
Đó là đầu tiên và gặp mặt. Ta tên , cũng chẳng hiểu rõ , nhưng đó là đầu tiên Ngao Long Đình hiện mấy chục năm, nhưng ai từng thấy dung mạo thật sự của . Tổ phụ chỉ thấy chân của khi cứu đầu. Từ khi cung phụng đến nay, tổ phụ cũng từng gặp Ngao Long Đình, nhưng đúng hơn, chắc là phàm bằng xương bằng thịt thể thấy tiên của .
Ta hồi thơ ấu ngây thơ, thường xuyên kể với mẫu và tổ phụ về hình dáng của . Vì chuyện , mẫu đầu tiên đánh , tổ phụ cũng đầu tiên giận .
Từ dạo đó, dám nhắc đến chuyện liên quan đến nữa, cũng chẳng dám đến hậu viện. Chỉ thỉnh thoảng, trong phòng về căn nhà nhỏ , thẫn thờ cả mấy canh giờ...
Giờ đây, mười sáu tuổi, ba ngày nữa sẽ gả . Trong lòng nỡ xa mẫu , nhưng để mẫu rơi lệ, đành gượng ép bản gả cho một xa lạ hề quen . Ta bằng hữu, nỗi lòng chẳng tỏ cùng ai! Nghĩ tới nghĩ lui, nước mắt kìm mà tuôn rơi...
Một lúc lâu , ngẩng đầu lên, lau nước mắt, đẩy cửa bước . Căn phòng nhiều năm , đồ đạc phần cũ kỹ, nhưng mùi trầm hương trong khí vẫn như trong ký ức tuổi thơ của , thanh nhã và dễ chịu.