Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

Thử Thách Tình Thân - Phần 10

Cập nhật lúc: 2024-12-18 03:52:47
Lượt xem: 3,691

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau đó, thản nhiên bước tới, chỉnh cổ áo ống kính. 

 

“Đã xem thì sẽ cho thêm chút nội dung ho để thưởng thức.” 

 

“Nhớ kỹ, tên là Ôn Tư Nam, là con thứ hai trong gia đình ba đứa con, sinh chỉ vì họ con trai.” 

 

gửi ngoài sống nhờ từ năm bốn tuổi, đến khi mười bảy tuổi, dì nhỏ - nuôi dưỡng – qua đời, mới đón về nhà.” 

 

“Còn vì hiến tủy? Mời xem đoạn video !” 

 

Lời dứt, cả nhà họ Ôn lập tức cảm thấy gì đó

 

Ôn Thư Hằng là phản ứng nhanh nhất, lập tức lao tới cướp điện thoại của , nhưng bảo vệ ngăn để giữ trật tự. 

 

Mẹ mặt mày tái mét, liên tục lắc tay Ôn Như Hải mà trách móc: 

 

“Tất cả là tại ông! Nếu tại ông thì thế !” 

 

, thấy lãnh đạo bệnh viện gật đầu hiệu, liền nhấn nút phát video. 

 

Phòng phát trực tiếp với hàng chục nghìn theo dõi lập tức yên tĩnh. 

 

Bên trong và bên ngoài phòng bệnh cũng im phăng phắc. 

 

Không gian im lặng đến mức chỉ còn âm thanh từ đoạn video phát màn hình. 

 

Đó là hình ảnh ghi từ camera trong nhà bếp ngày về nhà. 

 

Cả khung cảnh phòng ăn hiện rõ mồn một. 

 

với rằng bệnh. 

 

Bà gắp thức ăn, : “Ăn nhiều .” 

 

rằng bệnh bạch cầu. 

 

Bà đáp: “Ăn no thì bệnh gì cũng khỏi.” 

 

hỏi thể để chị hiến tủy cho , và ngay lập tức Ôn Như Hải ném mạnh đôi đũa xuống bàn. 

 

Dòng bình luận phòng phát trực tiếp một nữa bùng nổ. 

 

“Đù má! thấy gì ?” 

 

“Plot twist đỉnh cao!” 

 

nghi , oán thù, đồng ý hiến tủy .” 

 

“Cái nhà đúng là tiêu chuẩn kép đến phát điên, xem mà bực quá!” 

 

Video tiếp tục phát. 

 

Ôn Thư Ý tươi rằng suy nghĩ quá nhiều, nhiều một chút thì bệnh gì cũng khỏi. 

 

“Giờ bệnh là cô , ?!” 

 

“Cười nhiều một chút là khỏi mà, thế còn viện? Đồ xanh giả tạo!” 

 

Trong video, ba ném mạnh phong bao đỏ khổng lồ xuống mặt

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Ông tát một cái trời giáng, rằng: 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/thu-thach-tinh-than/phan-10.html.]

“Ôn Như Hải là giữ lời, cắt đứt quan hệ cha con với cô.” 

 

nghiến răng

 

“Ai chủ động cầu xin thì cháu!” 

 

“Lão già vung tay tát mạnh quá! Muốn đánh c.h.ế.t ?” 

 

“Lão già bảo giữ lời cơ mà! Giờ thì quỳ lạy ? là cháu thật !” 

 

“Lúc nãy suýt mấy giọt nước mắt của ông lừa, cái lão đúng là thiên vị quá đáng. Điên thật sự!” 

 

Video chiếu tới đoạn Ôn Thư Ý

 

“Ai cầu xin thì rùa rụt cổ, trời đánh thánh vật c.h.ế.t yên!” 

 

“Trời ạ, trông dịu dàng thế mà độc ác thật.” 

 

“Trời đánh thánh vật, c.h.ế.t yên? Báo ứng đến nhanh quá nhỉ, đúng là quá !” 

 

“Không trách cô nãy cầu xin, hóa phát độc thề ! Quả báo nhãn tiền, sướng quá!” 

 

Video tiếp tục, nhưng chuyển sang cảnh rời khỏi đó. 

 

Tờ hóa đơn xét nghiệm phong bao đỏ, ai thèm lấy một

 

Ôn Thư Hằng như vứt bỏ một thứ gì bẩn thỉu, trực tiếp gạt tờ giấy sang một bên, cầm phong bao đưa cho Ôn Thư Ý. 

 

“Chị, phong bao mừng chị nước ngoài đây. Đi chơi vui nhé, đừng để tâm đến cô gì.” 

 

“Nào nào nào, ăn tiếp thôi. Cái thứ xui xẻo , chúng tiếp tục.” 

 

Cả bàn ăn, khí tuy còn sôi nổi như , nhưng bữa tối vẫn tiếp tục. 

 

Mẹ lau nước mắt, gắp thức ăn cho hai đứa con của bà. 

 

Bà thậm chí còn lo lắng rằng khi nước ngoài, Ôn Thư Ý sẽ ăn uống đầy đủ. 

 

Cả bàn , chỉ một ngoài buông đũa. 

 

13

 

Bên ngoài phòng bệnh bắt đầu hỗn loạn, những tiếng bàn tán nhỏ dần truyền tai Ôn Như Hải. 

 

Ông lập tức nhấc chiếc ghế lên, lao tới đập thẳng màn hình TV. 

 

Chiếc TV treo tường đập rơi xuống đất, phát một tiếng “xèo xèo” hình ảnh màn hình biến mất. 

 

Tiếng mắng chửi ngoài hành lang theo hành động của ông lập tức lớn hơn. 

 

“Cả nhà m.á.u lạnh như rắn rết, đáng đời chúng mày bệnh!” 

 

“Đáng đời! Ai bảo cầu xin là cháu, lão già, gọi một tiếng ông xem nào!” 

 

“Thời đại nào mà còn thiên vị kiểu ? Không cần thì đừng sinh, sinh mà nuôi nổi thì đúng là lợn giống!” 

 

“Ai mà chịu hiến tủy cho họ chứ? Em gái ơi, đừng hiến, bọn họ đối xử với cô thế nào, cứ y hệt mà đáp !” 

 

Sắc mặt tái nhợt vì sợ hãi. 

 

Bà ôm lấy Ôn Thư Ý, lùi về phía liên tục. 

 

“Nam Nam, xin con đóng cửa , đừng nữa, mau ngoài !” 

Loading...