13.
"Nhìn xem, ở giữa là một lỗ rỗng. Khi giải quyết nỗi buồn, cũng cần phiền phức, chỉ cần cởi quần là .
"Dù cũng sắp tỷ phu , đây coi như là quà mừng ."
Tạ Chiêu cảm thấy sỉ nh/ục, dùng hết sức bình sinh lật đổ chiếc xe lăn của xuống đất, đó mắng nhiếc ngừng.
Ta cách ba trượng, chờ khi mệt đến thở hổn hển, mới phủi phủi váy, thở dài :
"Ta cũng chỉ lòng thôi, nếu thích, cũng nên giày vò tấm lòng của như ."
Cả cứng , nhớ đến câu .
Đó là lời từng mắng , khi vứt chiếc mặt nạ mà Thôi Vân Dao tặng.
Giờ trả nguyên vẹn cho :
"Sau nhất là nên ngoài ít thôi, bộ dạng của như thế , dọa sợ trẻ con bên đường thì chút nào."
Hắn những lời đáp trả cho sụp đổ:
"Nàng đang trách cưới A Dao ?
"Thời Nghi, rõ ràng nàng yêu nhất, nàng nguyện ý vì mà thứ. Ngay cả khi và tỷ tỷ nàng lén lút tư tình, nàng cũng cam tâm chịu đựng, bia đỡ đạn cho chúng . Tại nàng trở thành thế ? Tại ..."
"Bởi vì con ch.ó từng các dắt dạo , dắt nữa. Hơn nữa, A Dao mà yêu nhất , còn nhớ đến gì?"
Một câu của khiến Tạ Chiêu từ cơn suy sụp sống dậy:
"Cho nên, nàng chỉ ghen tuông thôi ? Nàng vẫn còn yêu , đúng ?"
Mắt sáng lên, vội vàng chằm chằm .
Khi lưng , vẫn ngừng kêu lên:
"Thời Nghi, Thời Nghi đừng , hãy trả lời ."
Một tên ngốc như , trả lời nổi.
đổ lầm lên Thôi Vân Dao.
Thay đổi cách để h/ành h/ạ nàng.
14.
Chúng cùng xuất giá. Vu công tử tuy là kẻ b/ệnh h/oạn, nhưng ít nhất còn mang nhân sâm thang để đón .
Còn Tạ gia, thế tử tàn phế phái một con gà trống đến cưới Thôi Vân Dao.
Đích mẫu dù giận dữ đến , khi con gái cuối cùng cũng rơi tay khác, cũng dám loạn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/thu-nu-trung-sinh-erxz/chuong-11.html.]
Đêm tân hôn, Vu Minh Dương ghi nhớ lời dặn của thần y, tu dưỡng tính, kiềm chế d/ục v/ọng, uống một bát an thần thang sớm ngủ.
Trong khi đó, Tạ Chiêu dùng những thứ mà kiếp đích mẫu dùng để đối phó với , để đối phó với Thôi Vân Dao.
Nha đầu của Tạ gia, kiếp ch/ết trong tay họ, kiếp trở thành nội ứng của . Nàng kể cho Tạ Chiêu tất cả chuyện: nương vu oa/n thông g/ian với khác, đích mẫu nh/ục suốt ba ngày ba đêm đ/ánh c/hết.
Tạ Chiêu cứ tưởng rằng Thôi Thời Nghi vẫn còn tình cảm cũ với , chỉ là h/ận kiếp vì Thôi Vân Dao mà phụ bạc mà thôi.
Hắn cho rằng, chỉ cần trút tất cả sự trả th/ù lên Thôi Vân Dao, sẽ tha thứ cho .
Đêm đó, trong tân phòng của Tạ gia, tiếng la hét thảm thiết vang lên liên hồi.
Đến giờ vẫn nhớ, qua cánh cửa hé mở, nương ấn xuống đất như thế nào, những hình cụ cực kỳ nh/ục nh/ã và tàn nhẫn xuyên qua cơ thể, m/áu đỏ tươi chảy lênh láng sàn nhà.
Khi đó, đích mẫu ôm Thôi Vân Dao, tủm tỉm , dọa đến ngẩn :
"Kết cục của kẻ ngoan ngoãn là như đấy, Thôi Thời Nghi, con hiểu ?"
Ta cất hết những ga/i nhọn , ngoan ngoãn sống trong viện của tổ mẫu.
Ngay cả khi con mèo duy nhất của lột da rút gân, cũng chỉ thể cắ/n răng, trốn một góc mà rơi lệ.
Ta sống, nên ngoan ngoãn, học cách cam chịu, đòi hỏi bất cứ điều gì.
Tạ Chiêu, xuất hiện lúc đó.
Tất cả những thứ tặng cho đích tỷ đều một phần của . Ngay cả khi mời nàng ngắm hoa thưởng trăng, cũng đều gửi thiệp mời cho .
Thậm chí khi tặng vòng ngọc cho Thôi Vân Dao, cũng tặng một chiếc trâm cài bằng vàng.
Hắn , Thôi Thời Nghi chính là Thôi Thời Nghi, những thứ thuộc về Thôi Thời Nghi thì khác thể c/ướp .
Một bao giờ yêu thương thật lòng, từ xa thấy một ngọn lửa, liền cho rằng đó là mặt trời của . editor: bemeobosua. Dù là thiêu lao lửa, cũng chẳng màng đến bất cứ điều gì.
rốt cuộc, đó chỉ là một vở kịch dắt chó để mua vui cho trong lòng .
Nước mắt rơi xuống, lau một cách dứt khoát:
"Nhìn xem, khi còn cầu xin tình yêu, liền dũng khí kiên cường gì phá hủy .”
"Cả kinh thành , còn ai thể tự tại hơn chứ."
Nha trung thành của liên tục gật đầu:
"Thế tử bây giờ đ/iên cuồng như , e rằng cuộc sống của Thôi đại tiểu thư sẽ dễ dàng gì.”
Nàng sống , đích mẫu sống , thì sẽ sống hơn nhiều.
Khi từng chậu m/áu đến chậu m/áu khác đổ , tất cả trong Tạ gia đều cảm thấy sảng khoái.
Đây, chỉ mới là sự khởi đầu mà thôi.