Sắc mặt Thừa tướng hơi đổi. Ta cười nhạt: "Cũng phải. Dù sao ngày xưa phụ thân cũng từng mặt dày đưa nàng ta vào cung nhận vơ công lao của ta kia mà. Nếu không nhờ mẫu thân cả liều mình, e rằng giờ này nàng ta vẫn còn mọt gông trong ngục."
Ta liếc xéo Giang Chiêu Nguyệt:
"Đức không đủ thì ắt gặp họa."
"Câu này xem ra hợp với loại người hại c.h.ế.t cả mẫu thân ruột mình hơn đó."
"Mày!!"
Giang Chiêu Nguyệt tức đến giậm chân thình thịch: "mẫu thân ta c.h.ế.t thì sao? Ít ra bà ấy còn ở bên ta khôn lớn. Không như ngươi, có mẫu thân sinh mà không có mẫu thân dưỡng!"
"Câm mồm!" Thừa tướng quát lớn, "Cái thứ ngôn ngữ chợ búa đó, sao có thể thốt ra từ miệng một tiểu thư khuê các như con chứ!"
Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần tỷ tỷ phạm phải một lỗi nhỏ xíu, Thừa tướng sẽ lập tức ra tay uốn nắn.
Còn Ta, dù gây ra họa lớn đến đâu, Thừa tướng cũng chẳng buồn quản.
Tỷ tỷ nói cũng đúng. Quả thực Ta là thứ vô giáo dục.
Ta sống được đến ngày hôm nay, tất cả đều nhờ vào bản năng sinh tồn.
Giang Chiêu Nguyệt không đôi co với Ta nữa, chỉ lướt qua người Ta, lạnh lùng buông một câu:
"Có đứa con gái như mày, mẫu thân mày ở dưới mồ cũng không yên đâu."
Ta cười khẩy nhìn ả ta. Kẻ không được yên nghỉ, còn có người khác cơ.
Một ngày trước vòng tuyển phi, Vệ Tiêu bất ngờ mò đến bày tỏ tình ý với Ta.
"Chiêu Thanh, chúng ta trốn đi thôi."
Giờ tỷ tỷ đã có suất tuyển phi trong tay, Vệ Tiêu đương nhiên sốt sắng muốn đưa Ta đi càng sớm càng tốt, để đường đến ngôi vị Thái Tử Phi của Giang Chiêu Nguyệt được thuận buồm xuôi gió.
"Trải qua bao nhiêu chuyện, Ta tin muội là một kỳ nữ có dũng có mưu. Muội xứng với hai chữ "hiệp nữ", cũng xứng đáng trở thành bạn đời cùng Ta hành hiệp trượng nghĩa, cứu giúp bá tánh."
Vệ Tiêu nắm c.h.ặ.t t.a.y Ta, mặt mày đắm đuối: "Muội đã hứa với Ta là sẽ không đi tuyển phi rồi mà. Vậy thì đi theo Ta đi. Ta sẽ đưa muội ngao du thiên hạ, sống tự do tự tại."
"Được thôi."
Như mọi lần, Ta gật đầu cái rụp. Rồi hẹn với Vệ Tiêu, tối nay giờ Dậu sẽ gặp nhau ở phía nam thành.
Chiều tà, Ta đang thu dọn hành lý thì Thái tử đột ngột xông vào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thu-nu-du-dan/chuong-8.html.]
"Nàng định trốn đi với thằng nào?"
Tiêu Thừa Vũ liếc nhìn cái bọc trên tay Ta, ánh mắt Ta sầm lại. Hắn sấn tới dồn Ta vào tường: "Vậy còn ta là cái gì?"
"Điện hạ lại quên rồi à? Chỉ cần mai ta không vào Đông Cung, ta sẽ là người tự do. Dù ta có trốn đi với ai, cũng không đến lượt Điện hạ quản."
"Nàng...!"
Tiêu Thừa Vũ nghiến răng, siết chặt eo Ta. Cãi không lại Ta thì hắn giở trò bịt miệng.
Vị Thái tử đức cao vọng trọng, xưa nay mực thước, giờ áo xống xộc xệch, cổ áo vạt áo bung hết cả ra, phong thái đâu mất tiêu.
Hắn dồn Ta vào tường, ngang ngược chiếm đoạt.
Ta nhìn hắn vì Ta mà sa ngã, cả người cũng mẫu thânm nhũn ra. Sức lực đương nhiên không thể so được. Ta mò mẫm lên gáy hắn, điểm nhẹ vào một huyệt đạo. Tiêu Thừa Vũ liền mất hết sức lực.
Ta vội vàng thở dốc. Bàn tay Tiêu Thừa Vũ vẫn chống lên tường, dựa vào chiều cao hơn hẳn Ta mà giam cầm Ta trong bóng hình mình. Khí tức lạnh lẽo bao trùm lấy Ta.
Ngay khi dục vọng trong hắn dâng trào, Ta dội thẳng một gáo nước lạnh vào mặt hắn:
"Điện hạ, giờ hẹn bỏ trốn của ta với Vệ Tiêu đến rồi."
Tiêu Thừa Vũ lập tức tỉnh táo lại. Hắn nắm chặt cổ tay Ta: "Nàng vì hắn mà cho ta leo cây cả đêm. Giờ còn muốn vì gã mà bỏ rơi ta ở đây?"
"Hoàng thượng ban hôn. Điện hạ không tình nguyện, ta cũng không tình nguyện. Chi bằng chúng ta đường ai nấy đi."
"Ai bảo ta không tình nguyện!?"
"Chàng rõ ràng là không tình nguyện. Lúc nào cũng trưng cái mặt lạnh như tiền ra với ta. Ta dù thân phận thấp hèn, cũng không đời nào lấy mặt nóng dán vào cái tảng băng của chàng đâu!"
Tiêu Thừa Vũ cứng họng, vẫn cố chấp: "Sao nàng biết ta không thích nàng? Nàng không thể thử xuống nước với ta một chút sao?"
Ta hỏi ngược lại: "Tại sao ta phải xuống nước? Điện hạ dù thích ta, vẫn muốn ta phải chạy theo chàng, vì chàng tự cho mình cao hơn ta một bậc."
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
"Chàng là vua, ta là dân. Chàng là đích tử tôn quý, ta là thứ nữ thấp hèn. Từ đầu đến cuối, chàng chưa từng coi ta ngang hàng."
"Trước khi cưới ta nhường chàng một bước, sau khi cưới ta phải nhường chàng cả trăm cả ngàn bước nữa à? Tại sao ta phải tự đ.â.m đầu vào khổ?"
"Giang Chiêu Thanh Ta cả đời này yêu nhất là bản thân mình!"
"Ta sẽ không vì một gã đàn ông không chịu cúi đầu mà làm khổ bản thân đâu!"
"Điện hạ cao quý, người hầu hạ chàng đếm không xuể, đâu thiếu mình Giang Chiêu Thanh này. Tránh ra!"