"Cái ám khí ngươi tặng, vốn định cho tỷ tỷ, phải không?"
Ta chìa mũi tên ra trước mặt gã: "Vệ Tiêu, muốn lừa ta cũng làm ơn diễn cho nó tròn vai đi, cái hình trăng khuyết còn chưa thèm mài, tưởng Ta mù chắc?"
"Hay là trong thâm tâm ngươi nghĩ, Ta Giang Chiêu Thanh chỉ đáng xài đồ thừa của tỷ tỷ?"
Giang Chiêu Nguyệt tru tréo lên: "Đúng thế! Mày chỉ đáng xài đồ thừa của ta thôi!"
Ả ta bất chấp thể diện, ăn nói xấc xược trước mặt Hoàng thượng, ăn ngay mấy bạt tai từ thái giám.
Bên tai Ta ong ong tiếng bạt tai, tiếng gào khóc của Giang Chiêu Nguyệt.
"Đau lòng không?"
Ta hỏi Vệ Tiêu.
Gã ta làm lơ, chỉ trân trân nhìn Ta: "Hồi nhỏ muội cứ lẽo đẽo theo sau Ta, gọi Ta đại hiệp ca ca, Ta không tin, Ta không tin muội chưa từng rung động trước Ta!"
Ta bật cười: "Hồi đó Ta theo ngươi, vì ngươi biết võ, đi đâu cũng tiện, còn Ta thì bị nhốt trong phủ, sống còn khổ hơn lũ người hầu.
"Ta phải bám lấy ngươi, ké chút hào quang của tỷ tỷ, mới được mở mang tầm mắt.
"Phải nịnh nọt ngươi, ngươi mới rủ lòng thương dạy Ta vài đường quyền cước.
"Tất cả chỉ vì ngươi có giá trị lợi dụng."
"Như lần này, Ta để ngươi dắt đến sòng bạc, lầu xanh, cũng chỉ để moi thông tin về kẻ chủ mưu ám sát Hoàng thượng, kiếm chút công trạng cho bản thân."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thu-nu-du-dan/chuong-13.html.]
"Giang Chiêu Thanh, ngươi đúng là đồ đàn bà ích kỷ!"
"Chỉ được phép hai người thông đồng gạt Ta, không cho Ta gạt lại chắc?"
Ta vỗ vỗ mặt Vệ Tiêu: "ngươi nghĩ mình là ai? Xứng để Ta bỏ hết quyền lực, phú quý theo ngươi trốn chạy chắc?"
"Ta đây chỉ là chơi đùa ngươi thôi."
"Ngươi chỉ là món đồ chơi trong tay Ta, chán thì vứt, cùng lắm là cục gạch lót đường cho Ta tiến thân."
Ta vứt cái ám khí khắc trăng xuống đất, nghiền nát trước mặt Vệ Tiêu.
Cùng với nó, Ta chà đạp luôn cả sự tự ti, yếu đuối năm nào trước mặt hai người bọn họ!
Vệ Tiêu bị cắt gân tay chân, cơn giận cũng chỉ như đống tro tàn, Ta dư sức đạp gã xuống bùn.
Nhưng Ta không thèm, bẩn tay.
Gã bị áp giải đi với tội danh đồng lõa với phản tặc, chờ đợi gã là án tru di cửu tộc.
Giang Chiêu Nguyệt bị đánh đến tóe m.á.u mồm, ả ta rơm rớm nước mắt nhìn Thái tử, mong nhận được chút thương xót, nhưng hy vọng cuối cùng bị nụ cười đểu cáng của Ta chặn đứng.
Ả ta tức tối thốt ra: "Điện hạ, dù Giang Chiêu Thanh có diễn kịch, thì ả cũng dan díu với tên Vệ Tiêu kia một thời gian dài, Điện hạ không mảy may để bụng sao?"
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
"mẫu thân của ả là con hát, nết na lẳng lơ, khéo còn chẳng còn trinh tiết! Điện hạ không thấy ghê tởm sao?!"
Mấy lời này, dù Thái tử không tin, sau này ngẫm lại, cũng sẽ thành cái gai trong lòng.
Ả ta biết không còn đường lật kèo, liền muốn kéo Ta xuống cùng.