THƯ NHIÊN - Phiên Ngoại

Cập nhật lúc: 2025-10-10 06:11:17
Lượt xem: 84

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

1. 

Năm hai mươi lăm tuổi, mở một quán ăn ở Giang Nam và định cư .

Không vì lý do nào khác, mà vì con trai , Lý Vong Thần, đến tuổi học.

Vợ của Dương Đại ca bán thịt ở đầu phố : "Bảy tuổi học, sẽ thành kẻ ngốc đấy."

Lưu Tam Cô bán hẹ bên cạnh : "Học thì , sức khỏe việc là ."

Con trai đương nhiên học thức. Trong hai năm nay, tự học dạy nó, chắc là cũng kém quá nhiều.

Hai mươi mốt tuổi xuất cung, từ Bắc xuống Nam, mỗi nơi đến đều dừng một thời gian, ngắm cảnh xung quanh và thưởng thức đặc sản nổi tiếng.

Ta khỏi cảm thán Hoàng thượng trị nước phương pháp, thế đạo thanh bình, gặp tai ương gì.

Năm hai mươi ba tuổi, gặp Lý Vong Thần ở Hoài Dương.

Lúc mua bánh nướng đang trả tiền, thằng bé xông tới giật tiền chạy, túm . Kỹ thuật lắm.

Sau mới , nó cần tiền mua t.h.u.ố.c cho A Ma (bà). Ta mềm lòng giúp nó mời thầy thuốc, nhưng A Ma vẫn qua đời.

A Ma và nó quan hệ huyết thống, chỉ là cả hai đều nên nương tựa lẫn .

Ta nghĩ, khi Lý Bá gặp , tình cảnh lẽ còn t.h.ả.m hơn thế .

Nhìn nó t.h.ả.m thiết, khẽ : "Nhóc con, gọi một tiếng Mẹ, nuôi con, ?"

Cứ thế thêm một đứa con trai. từng sinh nuôi con, thật sự con nên hòa hợp thế nào, chỉ cảm thấy thêm một tiểu (em trai).

"Con trai ngoan, con tên là gì?"

"Con tên là Mao Đản (Trứng Lông)."

"Được , Mao Đản. Con đợi về tra sách ."

Thực tế chứng minh, nuôi con trai như nuôi tiểu vẫn . Ngày đầu tiên học nó đ.á.n.h .

Trong lớp học, hai đại tỷ  phun nước bọt mặt mà la lối. Ta quen dùng cách riêng của để giải quyết vấn đề.

Lý Vong Thần thì , hai đứa trẻ một đứa chảy m.á.u mũi, một đứa sưng đầu.

Ta hỏi Lý Vong Thần: "Không thương chứ?"

"Không ạ." Nó đắc ý lườm hai đứa trẻ .

Ta hỏi Lý Vong Thần xảy chuyện gì.

"Mẹ, mấy đứa nó bắt nạt con là mới, bẻ gãy bút của con, còn lấy đá ném con. Ném trúng thì đ.á.n.h con, mà đ.á.n.h cũng con."

Nghe đến đây, hai đứa trẻ còn gì, hai đại tỷ bắt đầu la lối.

"Thằng bé năng bậy bạ gì đấy?"

"Nhìn con trai đ.á.n.h kìa!"

Ta đau đầu, đợi họ la xong, hề tức giận, xổm xuống và nhẹ nhàng hỏi hai đứa trẻ .

"Nó đúng ?"

Hai đứa trẻ im lặng. Mẹ chúng bắt đầu la.

Ta nhịn : "Xin đừng gì vội!"

"Không còn những đứa trẻ khác ? Hỏi xem rốt cuộc là chuyện gì."

Những đứa trẻ bên cạnh lên tiếng.

Ta nhẹ nhàng hỏi: "Các phu tử dạy các con, quân tử nên đối xử với bằng sự thành thật, dối ?"

Chúng gật đầu.

"Nếu như , xin các tiểu quân tử cho , Lý Vong Thần dối ?"

"Không ạ."

Ta gật đầu: "Ngoan lắm."

Hai đại tỷ mặt đỏ như gan heo, còn gì đó nữa.

Ai ngờ Lý Vong Thần sải bước về phía , vỗ vỗ vai hai đứa trẻ .

"Người đ.á.n.h quen . Sau thể , cùng học hỏi võ nghệ."

" đ.á.n.h thì giở trò gian lận nhé. Ta coi các ngươi là , mà các ngươi vu oan cho ."

Hai đứa trẻ lập tức tu tu: "Huynh , bọn sai . Bọn chỉ thấy vui thôi, sẽ thành thế ."

Lý Vong Thần ôm chầm lấy chúng: "Đại ca cũng , đại ca tay nặng quá."

Thế là thành Đại ca ? Cảm giác cần giải quyết nữa.

Ta hai đại tỷ bên cạnh đang lúng túng: "Hay là... chúng đưa các cháu khám thầy t.h.u.ố.c ?"

 

2. 

Ngoài việc cho nó học, còn tìm cho Lý Vong Thần một võ , bắt nó dậy sớm tập luyện thể chất mỗi ngày, về ngủ tiếp.

Nó phản đối .

Ta nghiêm nghị : "Mẹ con quả phụ mới đến, an . Con là nam tử duy nhất trong nhà, con bảo vệ ."

Lý Vong Thần gật đầu: "Con , ."

Thế là nó tìm cách để tìm cho một cha, thêm đàn ông thứ hai cho gia đình.

Vài tháng , nó quen với tất cả những đàn ông vợ trong vùng, nào cũng kéo qua xem mặt.

Phải nhỉ, gặp Hoàng đế tra nam quyền cao chức trọng, từng quen võ tướng hoài bão như Thập Thất, còn gặp qua nhiều công tử thế gia tuấn.

Có lẽ đời bằng nửa con mắt . thật sự ý gì với Lưu Nhị ca bán cá ở bến cảng, con trai của Trần A Ma, ông chủ tiệm vải đối diện quán ăn nhà .

Hôm đó hiếm hoi đón con tan học, thấy nó đang quảng cáo với khác.

"Mẹ dịu dàng lương thiện. Tuy lắm, nhưng bà thông minh, việc gì là bà ."

Thằng ranh con, chỗ nào mà chứ.

Đột nhiên, một giọng ấm áp vang lên: "Con đang tìm cho một cha ?"

"Haizz, còn là do tự nhận, nhận thêm một cha cũng ."

Ta khẽ bước tới, chỉ thấy áo trắng tinh, mày mắt như tranh vẽ, đôi mắt hoa đào cong lên, đầy vẻ quyến rũ.

Ta dường như thấy tiếng nuốt nước bọt.

Người khẽ , véo má Lý Vong Thần: " tiền dạy học của nhiều, còn mua kẹo cho các con, tiền nuôi con."

Ta buột miệng : "... tiền."

Nghe tiếng, đó về phía , đôi mắt đen láy ôn nhu tinh tế. Ta mới nhận gì.

"Mẹ, đến !" Một tiếng hét lớn phá vỡ sự ngượng ngùng của .

Ta dám vẻ mặt đó, kéo Lý Vong Thần chạy : "Lý Vong Thần về với ."

"Mẹ, vội gì chứ, đó là Phu tử  của con."

"Mẹ, chậm thôi, giữ ý tứ một chút."

Về nhà, Lý Vong Thần tiếp tục phổ cập kiến thức cho .

"Mẹ, ông tên là Triệu Tư Tề, năm nay hai mươi sáu tuổi, là phu tử học thức nhất trong trường."

"Mẹ yên tâm, con dò la hết . Hàng xóm láng giềng đều khen ông phẩm chất , còn trai. Con gái Huyện lệnh để ý ông hai năm , ông đồng ý."

Bỏ qua phẩm chất, thừa nhận thấy sắc mà nổi lòng tham .

Thực Lý Vong Thần sai, quả thực nổi giận. Không dịu dàng, mà vì những chuyện thông thường đủ để tức giận.

Thông minh là điều tự nhiên, thể mở quán ăn phát đạt trong thời gian ngắn như .

cảm thấy Triệu Tư Tề chắc sẽ để mắt đến tục tằng như , huống hồ còn con trai riêng.

Ta ngờ thằng nhóc Lý Vong Thần mời thẳng Triệu Tư Tề về nhà ăn cơm. Nhìn thấy , lập tức cảm giác tiên nhân giáng trần.

"Làm phiền cô nương . Hạ sinh là Triệu Tư Tề, là phu tử của tiểu Thần."

cũng từng hầu hạ Hoàng đế ch.ó má, nên vẫn giữ chút bình tĩnh: "Triệu cần đa lễ, là Lý Thư Nhiên."

Nói là đến ăn cơm, nhưng Triệu Tư Tề tự mua đồ ăn chín, chỉ nấu cơm.

Lý Vong Thần ăn qua loa chạy biến: "Hai cứ chuyện , con hẹn tỷ thí võ nghệ ."

Hai . Chỉ thấy ngại ngùng, Triệu Tư Tề bình thản ăn uống.

"Lý cô nương, hạ sinh là Tô Châu, cha đều qua đời, sống cô độc một . Nhà ở hẻm Hạnh Hoa, phía tây thành."

💥Hi ! Bạn đang đọc truyện của nhà dịch Mây Trên Núi.
💥Follows Fanpage FB ( Mây Trên Núi ) để nhận thông báo ngay khi có truyện mới nhé!

Sao cảm giác như xem mắt thế ?

"Ta đến từ Kinh thành, cha qua đời, chỉ một con trai Lý Vong Thần ."

Chàng ngẩng đầu : "Nghe tiểu Thần , cô nương vẫn từng thành hôn?"

Ta gật đầu.

"Thật trùng hợp, hạ sinh cũng từng."

Trùng hợp?

"Tiểu Thần tìm cha nó, ý cô nương thế nào?"

Đầu ong lên một tiếng, đó liền bình tĩnh suy nghĩ. Mình giữ quy củ bấy nhiêu năm, phóng túng một thì .

Ta thừa nhận thấy sắc mà ham, nhưng bất kể hậu quả thế nào đều thể gánh chịu.

Ta đặt đũa xuống, bình tĩnh

"Ta còn nào khác, chuyện lôi thôi phiền phức của gia đình. Ở phía đông thành mở một quán ăn, sinh kế thành vấn đề. Ta thể nuôi , chuyện sinh con thì thuận theo tự nhiên."

"Chỉ là Lý Vong Thần nhất định mang họ Lý. Sau vẫn tiếp tục sống ở đây, thể dọn đến."

"Ta chê , chỉ là chuyển nhà quá nhiều , thực sự lười động đậy nữa."

Nói xong, mặt đỏ bừng. Lỡ như ý đó, chẳng mất mặt lắm ?

Chỉ khẽ : "Vậy phiền Nương tử nuôi sống ."

Thành hôn với một chỉ gặp mặt hai , cứ như .

Lý Vong Thần hỏi : "Mẹ, con cha , con cần dậy sớm tập luyện nữa ?"

Ta xoa đầu nó: "Cha con còn khỏe bằng nữa là, con vẫn nên tiếp tục luyện tập ."

 

3. 

Thật trùng hợp, hai tháng khi thành hôn, Kinh thành truyền đến tin tức: Lệ Quý phi hạ độc Hoàng thượng, mưu đồ cùng Nhị Hoàng tử tạo phản.

Sự việc bại lộ, con đều ban c.h.ế.t.

Ta cáo thị dán tường, trong lòng ngũ vị tạp trần .

Lệ Quý phi mưu phản chắc chắn là thật. Ta sớm nhận điều gì đó . Nhị Hoàng tử còn nhỏ, bao nhiêu chuyện? Hoàng thượng vẫn nhẫn tâm như khi.

"Sao ?" Triệu Tư Tề hỏi .

Chắc là ngoài , ai quan tâm đến cáo thị .

Ta khẽ lắc đầu: "Không , về nhà thôi."

Chàng nhẹ: "Nương tử quan tâm đến quốc sự như , thật là đại nghĩa."

Thật đáng hổ, quan tâm gì đến quốc sự chứ.

Hôm nay là ngày Triệu Tư Tề đến nhà Trần viên ngoại dạy học. Ta từ quán ăn về, nhân tiện đón .

Ta hề rằng nhiều nguyện chi tiền lớn mời gia sư riêng, nhưng đều từ chối, nhất định ở trường học nhận chút tiền dạy ít ỏi đó.

Đến khi Trần viên ngoại cầu đến tận nhà, mới đồng ý mỗi tháng đến dạy vài ngày.

Ta quả thực hiểu gì về chồng của , nhưng những chuyện cũ của cũng từng kể với .

Ta hỏi : "Ngay cả con gái Huyện lệnh cũng dám từ chối, vì chọn ?"

"Nương tử xinh , lòng nhân hậu, thông minh dịu dàng, thường thể sánh bằng?" Lần nào cũng dùng lời lẽ ngọt ngào lấp liếm.

Ta gặng hỏi, mới : "Ngày tiểu Thần đ.á.n.h , nàng đến trường học, rèm ."

"Chàng ở đó?"

Chàng : "Lão học cứu sợ hãi phiền, tìm đến giải quyết."

"Ta đến thì thấy nương tử thản nhiên tự tại, giải quyết vấn đề nhẹ nhàng như gió mát, lúc đó cảm thán, nam tử như thế nào mới lọt mắt tiểu nương tử đây?"

Không thể , ở bên Triệu Tư Tề lâu, quả thực khen đến mức bay bổng. Sự tự ti khi còn là nô tỳ hóa giải hết.

 

4. 

Ngày sinh thần (thực là ngày xuất cung), Triệu Tư Tề mang về một chiếc trâm cài đầu.

Ta thấy trang sức nhiều nhất là trong cung. Chiếc trâm đó qua giá trị nhỏ.

"Thứ đắt như , lấy tiền ?"

Chi phí sinh hoạt hàng ngày đều đặt trong cái hộp cạnh giường, nhưng cơ bản thấy động đến. Ta tin chút tiền dạy học của thể mua chiếc trâm .

Triệu Tư Tề đang lật sách, : "Vẽ một bức tranh bán giá hời, nên nghĩ đến việc chuẩn quà sinh nhật cho nương tử."

Ta vẫn tin: "Chiếc trâm bao nhiêu tiền?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/thu-nhien-geov/phien-ngoai.html.]

"Bốn mươi lạng."

"Bức tranh bán bao nhiêu tiền?"

"Bốn mươi lạng."

"Trùng hợp ?"

Chàng xoa đầu : "Ta sớm để mắt đến chiếc trâm . Chủ quán bốn mươi lạng, nên chỉ thu đúng bốn mươi lạng tiền bán tranh."

Hào phóng đến ?

Chiếc trâm bằng hai tháng lợi nhuận của quán ăn nhà . Tuy chiếc trâm do mua, nhưng nghĩ đến việc một chiếc trâm ngốn hết hai tháng lợi nhuận, vẫn đau lòng.

Chàng thấu suy nghĩ của : "Nương tử cần tiếc. Sau phu quân vẽ tranh xong đều giao cho nàng bán, tiền đều giao nàng quản."

"Không đúng." Ta thắc mắc: "Chàng nhiều tài năng như , tại đây vẻ nghèo túng?"

Chàng nhíu mày: "Cũng hẳn là nghèo. Chỉ là lúc đó nuôi một thì đủ ."

"Còn giờ nương tử , lúc nào cũng kiếm tiền mua son phấn trang sức cho nương tử chứ."

"Sao tự mở một cửa tiệm , bán tranh chữ, đỡ mất tiền cho trung gian?"

Chàng ngả : "Phiền phức lắm. Vả , nương tử là sẽ nuôi mà."

Ta bó tay xoa trán. Hiện giờ tin chỉ là bình thường, nhưng , cũng tiện hỏi.

Quán ăn gặp một chút vấn đề, lộ vẻ sầu muộn.

Triệu Tư Tề thấy , ghé sát xem sổ sách trong tay , khẽ : "Hay là nương tử cầu xin , giúp nàng giải quyết?"

"Chàng cách ?" Mắt sáng lên.

Chàng chỉ .

Ta thăm dò: "Phu quân giúp ?"

Chàng  vẫn im lặng. Ta sốt ruột lay : "Ôi, giúp mà, giúp nữa là nuôi nổi đấy."

"Được , , đừng lay nữa, giúp nàng."

Ban đầu quán ăn mở cửa hồng phát , chỉ là do lấy mấy món ăn học trong Ngự thiện phòng món chủ đạo, cùng với những món ăn vặt độc đáo thưởng thức khi du ngoạn khắp nơi.

món ăn thì luôn lúc khác học lỏm. Chuyện bình thường. Không trộm cướp, chỉ là tự nghiên cứu theo hình dáng bên ngoài mà thôi. Ta cũng từng cho nghiên cứu món ăn của các cửa tiệm khác.

Triệu Tư Tề : "Đến quán ăn chỉ là ăn cơm, những món ở nhà cũng thể ăn. Nàng những điểm thu hút khác."

Ta nghĩ đến những buổi yến tiệc trong cung: "Phải ca vũ, giá tiền khác thì chỗ cũng khác ."

Chàng chấm trán : "Nương tử thông minh thật. nàng đổi quán ăn thành lầu rượu ."

"Sửa sang tốn ít thời gian và tiền bạc nhỉ?" Ta do dự. Mặc dù quán ăn kiếm kha khá tiền, nhưng cũng đủ cho việc .

"Phu quân tiền." Chàng thấu suy nghĩ của .

Ta kinh ngạc: " bán tranh ? Lần bán bao nhiêu bức chứ?"

"Căn nhà ở phía tây thành đó, để cũng vô dụng, chắc là bán giá hời."

Ta vội vàng : "Không , đó là nhà cũ của ."

"Nhà cũ của ở Tô Châu. Đó chỉ là nơi tạm trú. Nơi nào Nương tử thì đó mới là nhà của ."

Ta bỗng cảm thấy bất lực: "Tiền bỏ , ý tưởng cũng là chàngđưa . Hay là khi lầu rượu khai trương, chủ , thẳng ?"

"Sao ? Nương tử sẽ nuôi , giở trò gian lận."

Nghiệt duyên  quá, lúc đầu nên câu đó.

 

5. 

Triệu Tư Tề sợ lạnh, mỗi mùa đông đều sắm cho áo mùa đông mới, mặc ấm nhẹ.

Sau khi mang thai, càng cẩn thận hơn. Mỗi ngoài, đều khoác lên một chiếc áo choàng lông cáo, nhét thêm bình chườm nóng, bọc kín mít.

Lý Vong Thần chạy đến: "Cha, con cũng lạnh."

Áo khoác và mũ len nó đang mặc đều may cùng với quần áo của , lạnh cái gì mà lạnh.

"Lý Vong Thần đừng kiếm chuyện!"

Nó phản đối: "Mẹ, càng ngày càng nóng tính đấy, đây dịu dàng lắm."

Ta véo mạnh mặt nó: "Giờ dịu dàng ?"

Nó bất lực ôm mặt bỏ : "Haizz, tự tìm, cha tự tìm. Sau nhất định dỗ dành , cùng chiến tuyến với mới ."

"Thôi , mùa đông đừng ngoài nhiều nữa." Triệu Tư Tề bất đắc dĩ .

Ta nhịn : "Ta chỉ thích mùa đông, nhưng cũng sợ lạnh đến mức đó, chịu ."

Chàng  khăng khăng: "Quá khứ chịu đựng lẽ là do tình thế bắt buộc. Giờ cần nhẫn nhịn, Nương tử đối xử với bản hơn."

Chàng đoán sai, quả thực là tình thế bắt buộc.

"Đôi khi thực sự tò mò Nương tử trải qua những gì. Nàng tính tình hồn nhiên như trẻ thơ, nhưng việc lão luyện đến ?"

"Muốn , thì lấy chuyện của đổi ." Ta nghĩ sẽ .

ngờ, kể hết cho .

Triệu Tư Tề vốn là con trai của một quan địa phương. Năm mười bảy tuổi đỗ Trạng nguyên. Khi đó triều đình đầy rẫy quyền thần, quan bao che cho , đổi tên xuống.

Cha kêu oan, ai ngờ vụ án còn đến tai Hoàng thượng dìm xuống, cha gán tội g.i.ế.c diệt khẩu.

Cho đến Hoàng thượng dần dần thu hồi quyền lực, thành lập Giám sát bộ, oan án năm xưa mới rửa sạch.

Triệu Tư Tề cảm thán, Hoàng thượng là một hiền quân.

Hừ, hiền quân cũng cần thủ đoạn đấy, ví dụ như là một tra nam .

Ta hề từng kinh nghiệm huy hoàng nhưng cũng bi t.h.ả.m như , lập tức cảm thấy đau lòng:

 "Vậy nghĩ đến việc quan trường ?"

Chàng lắc đầu.

"Lòng phức tạp. Cho dù thể giữ vững sơ tâm , nhưng quan trường quá nhiều chuyện bất đắc dĩ. Có lẽ một quyết định nhỏ của cũng thể khiến khác tan cửa nát nhà."

Ta còn đang chìm trong cảm xúc đau buồn, chỉ :

 "Đến lượt Nương tử về ."

Ta lập tức nghẹn lời: "Ta ngờ thực sự kể."

"Hehe, bao giờ nghĩ đến việc giấu nàng, chỉ là nàng bao giờ hỏi, đợi sốt ruột ."

"Ta cũng bao giờ nghĩ đến việc giấu , chỉ là... từng hầu hạ Thiên tử, tin ?"

"Ta tin." nghiêm túc : "Nương tử cũng tin."

Nếu như , liền tiết lộ đại khái cho .

"Những chuyện chi tiết, thực sự nghĩ , nhưng kinh nghiệm của đại khái là như , phức tạp nhưng cũng đơn điệu."

Chàng nhẹ nhàng ôm lòng:

 "Những năm tháng hồn xiêu phách lạc, sống băng mỏng của Nương tử, thể dùng từ đơn điệu để hình dung chứ?"

Trong lòng chua xót. Thập Thất chắc hiểu tám phần, nhưng từ những lời ít ỏi, cảm nhận tâm trạng của .

Ánh mắt của tồi, tìm một chồng .

Nếu thể sống với cả đời như , nghĩ thôi cũng thấy hạnh phúc.

6. 

Những ngày tháng cứ thế trôi qua, bình dị mà hạnh phúc.

Lý Vong Thần chắc hẳn thừa hưởng cái đầu kinh doanh của . Ta dự định vài năm nữa sẽ giao hẳn lầu rượu cho nó quản lý.

Và những tháng ngày yên bình một nữa phá vỡ. Nam Quan sắp xảy chiến loạn, Hoàng thượng phái quân đội đến bảo vệ bờ cõi.

Khi quân triều đình nghỉ ngơi tại đây, đem hết lương thực dự trữ trong lầu rượu ủng hộ. Không ngờ, gặp cố nhân lúc .

Thập Thất thấy ngay lập tức, mừng kích động, thốt nên lời.

Lúc , Hoàng thượng phong là Bình Tây Hầu, là Đại tướng quân Chu Thế Kỳ trong miệng bá tánh. Chí hướng thuở niên thiếu thành hiện thực.

Còn bên cạnh , ăn mặc như nam tử, mặt một vết sẹo đáng sợ, nhưng vẫn nhận nàng, chính là Thục phi nương nương.

Về đến nhà, Lý Vong Thần đang dạy chữ.

"Đây là con của ngươi?" Thập Thất hỏi.

Ta gật đầu: "Con trai tên là Lý Vong Thần, con gái tên là Tạ Trường Lạc."

Thập Thất bế Trường Lạc lên: "Trường Lạc ? Gọi Cữu cữu con."

Trường Lạc còn nhỏ, lạ .

Vong Thần dạy em: "Gọi theo ca ca, Cữu cữu khỏe ạ."

Trường Lạc yêu thương trai nhất, ngoan ngoãn gọi: "Cữu cữu khỏe ạ."

Thập Thất Vong Thần: "Lý Vong Thần? Vậy ngoại tổ của con là?"

"Lý Đức." Đó là tên của Lý Bá.

"Vong Thần, con dẫn em chơi ."

Ta rót cho Thập Thất và Thục phi một chén .

Thập Thất , mấy định mở lời nhưng nên lời. Một đại trượng phu cũng tiện lau nước mắt.

"Thập Thất, xin ." Ta đau lòng.

Chàng lập đại công, phong quang trở về Kinh, phát hiện thể chia sẻ niềm vui còn nữa. Chàng buồn đến mức nào chứ.

Chàng nghẹn ngào hỏi: "Ngươi sống ?"

Ta thành tâm gật đầu: "Tốt."

"Vậy là ."

Thục phi im lặng nãy giờ cuối cùng cũng lên tiếng: "Ngưỡng mộ ngươi."

Ta : "Ta cũng ngưỡng mộ . Người sớm ngưỡng mộ . Người chuyện mà phụ nữ bình thường thể ."

Ta vết sẹo mặt nàng, chút lo lắng nhưng dám hỏi.

Nàng hề bận tâm: "Không , tự rạch đấy, sợ nhận ."

"Lần Mán Di  xâm phạm, một bộ phận đại thần chủ trương hòa để cầu an định. Cảnh Hoa là đại công chúa, là đối tượng hòa hàng đầu."

"Lục gia trấn giữ Nam Quan, quen thuộc với cách tác chiến của Mán Di. Hòa ư? Ta sẽ đ.á.n.h cho chúng thể hòa ."

"Tiểu Lan khỏe ?" Ta hỏi.

"Tiểu Lan?" Thập Thất nhíu mày, vẻ rõ.

Thục phi khẩy: "Làm gì còn Tiểu Lan nữa, chỉ còn Lan Quý nhân của Hoàng thượng thôi."

"Nàng tâm tính kiên cường như ngươi. Nàng và Hoàng thượng cũng chẳng tình cảm gì. Hoàng thượng tự nhiên sẽ bảo vệ nàng. Bị bắt nạt nhiều, mượn tiện lợi chức vụ mà trèo lên giường rồng."

Ta thở dài. Ta cung cấm khó khăn. Thôi, con đường là tự nàng chọn, mong nàng đừng hối hận.

Những năm qua hiểu nhiều điều. Nếu sự cố ý che chở của Hoàng thượng, e rằng cũng khó lòng sống sót trong cung.

Tiến độ của đại quân thể trì hoãn, họ thể ở lâu.

Đang lúc chuẩn rời , Triệu Tư Tề cùng các con trở về. Họ chào hỏi , ngầm hiểu gì.

"Đồ đạc thu dọn xong hết , mấy ngày nữa chúng chứ?"

Triệu Tư Tề gật đầu: "Nghe theo nàng."

Ta bưng chén gần, sờ nhẹ bên ngoài, xác nhận là nhiệt độ thích nhất.

"Tư Tề. Nơi yên , chúng Tô Châu thăm hỏi ông bà nội của con."

"À? Vậy lầu rượu thì ?"

Ta : "Còn nghĩ đến lầu rượu . Chờ về khai trương ."

Triệu Tư Tề gõ đầu nó: "Mau xem còn thứ gì cần mang theo . Chuyến còn nhờ con vệ sĩ đấy."

Sau khi sống ở nhà thờ tổ Triệu gia tại Tô Châu hơn nửa năm, tin quân thế như chẻ tre, Mán Di cầu hòa.

Năm năm , Lý Vong Thần mở mấy lầu rượu, và Triệu Tư Tề đều nhàn rỗi.

Hôm đó, Triệu Tư Tề đang vẽ chân dung cho và con gái thì đột nhiên thấy tiếng chuông quốc tang vang vọng khắp nơi. Ta vẫn nhịn mà rơi nước mắt.

Trường Lạc lo lắng hỏi: "Mẹ, ?"

Ta cảm thán: "Lại một cố nhân nữa ."

"Là ai ạ?"

"Người đó là... Người đó là..." Ta đưa ánh mắt cầu cứu về phía Triệu Tư Tề.

Người đó là Hoàng thượng, là Kỳ Vương, tên là gì nhỉ?

Ai dám gọi thẳng tên Hoàng thượng, Người tên là gì chứ?

Triệu Tư Tề bảo Trường Lạc : "Đi xem caca con về ?"

Chàng ôm lấy , khẽ : "Người đó là Văn Bác Lễ, Hoàng đế Đại Lương. Cố nhân còn nữa, vẫn còn đây, sẽ mãi mãi ở bên nàng."

Toàn văn .

 

Loading...