Lý Bá bưng t.h.u.ố.c bước , liếc Tiểu Lan bên cạnh, khinh miệt : "Còn ngẩn đó gì?"
Tiểu Lan sợ đến run rẩy, vội vàng gật đầu, bưng t.h.u.ố.c lên đút cho uống.
"Đắng ? Có ăn miếng kẹo mạch nha ?"
"Không đắng." Ta lắc đầu. Cô gái ngốc, t.h.u.ố.c thì gì mà đắng chứ?
Ta uống xong thuốc, Tiểu Lan cẩn thận bưng bát ngoài.
"Chân tay vụng về, còn bằng ngươi." Lý Bá bất đắc dĩ .
Ta khẽ: "Nàng mới cung lâu, tuổi còn nhỏ."
Lý Bá xuống ghế, tức giận chỉ : "Ngươi cũng chẳng khá hơn tí nào, bảo quỳ bao lâu thì quỳ bấy lâu."
"Hoàng thượng là vì Uyển Tần mới phạt ngươi, dù ngươi lén trốn sớm, cũng sẽ trách ngươi."**
Ta bất lực : "Lý Bá, Hoàng thượng lẽ sẽ phạt con, nhưng nếu Uyển Tần , Hoàng thượng vẫn sẽ khó xử."
"Hơn nữa... tình cảm rốt cuộc cũng sẽ ngày tiêu hao hết."
Lý Bá thở dài gì, ông đồng tình với lời , chỉ là nóng giận mà thôi.
Hôm nay chỉ là quỳ một lát, vẫn thể chịu đựng.
Nếu cứ dựa việc là cũ bên cạnh Hoàng thượng, luôn những chuyện khiến vui, sẽ ngày chán ghét.
Thà rằng ngoan ngoãn lời, để ghi nhớ sự nhẫn nhịn của , ghi nhớ nỗi oan ức của , ghi nhớ những tội chịu vì .
Giả như một ngày thực sự phạm tội lớn thể tha thứ, may sẽ mở một con đường sống.
"Lão gia với Hoàng thượng , ngươi cảm lạnh thể xuống giường, mấy ngày cứ dưỡng bệnh cho , cần hầu hạ nữa."**
"Cảm ơn Lý Bá."
Mấy ngày nay nhàn rỗi, cũng xem như trong họa phúc. Ta liền xem cuốn du ký Lý Bá đưa cho .
Sách , phương Nam một ngọn núi, núi mọc đầy cây phong. Cứ đến mùa thu, cả ngọn núi đều biến thành màu đỏ rực.
💥Hi ! Bạn đang đọc truyện của nhà dịch Mây Trên Núi.
💥Follows Fanpage FB ( Mây Trên Núi ) để nhận thông báo ngay khi có truyện mới nhé!
Người dân địa phương gọi ngọn núi đó là Xích Thu sơn (Núi Thu Đỏ).
Thật là thú vị.
Tiểu Lan đến đưa cơm cho . Nàng phòng xong thần thần bí bí đóng cửa .
"Thư Nhiên tỷ tỷ, cho tỷ ..."
Ngày nào nàng cũng chuyện gì nghiêm túc để kể. Ta để ý đến nàng, sang hỏi: "Nhà ngươi ở ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/thu-nhien-geov/13.html.]
"A?" Nàng ngơ ngác: "Hoa... Hoa huyện ạ."
"Hoa huyện ở ?"**
"Thanh Châu Hoa huyện."
"Thanh Châu ..." Ta lật cuốn sách trong tay: "Chỗ các ngươi cái gì đó... Thiên Đường Tuyền ?"
Tiểu Lan suy nghĩ một lát: "Hả... hình như là ạ."
"Ngươi qua ?" Ta hỏi.
"Chưa ạ, hồi bé con khỏi huyện bao giờ. Vừa cập kê (trưởng thành) đưa cung ."
"Ừm." Ta gật đầu, chút đáng tiếc.
Tiểu Lan mới nhớ chuyện định .
"Ôi, Thư Nhiên tỷ tỷ . Sáng nay, cái Uyển Tần tỷ bệnh đó rơi xuống hồ ."
"Rơi xuống hồ ?" Ta tò mò hỏi.
" , cũng là tại , một đang yên đang lành rơi thẳng xuống."
"Vừa hôm nay mặt băng trong hồ nứt , nàng trực tiếp tắm một trận nước lạnh. May mà gặp thị vệ tuần tra, rơi xuống kéo lên ngay."
"Băng nứt ?"
" , tại nàng quá xa, ông trời cũng chịu nổi. Nàng cũng cảm lạnh, giờ vẫn đang sốt cao dứt."
Ta một tiếng, bình luận: "Đói , cơm ?"
"Ồ đúng , ăn cơm , đừng để nguội."
"Ngẫu nhiên" rơi xuống, " đúng lúc" băng nứt, cảm lạnh, " khéo" gặp thị vệ nên c.h.ế.t cóng.
Làm gì nhiều trùng hợp như , cũng chẳng ông trời mắt nào cả. E rằng là vị đang diễn trò cho xem thôi.
Ha, quỳ cũng quỳ xong, bệnh cũng sắp khỏi, thấy thật vô vị.
Hơn nữa, tin Hoàng thượng chỉ đơn thuần là trút giận cho .
Đó chỉ là một phần nguyên nhân. Uyển Tần từ khi nhập cung kiêu căng quá độ, các phi tần nhiều lời tiếng . Hoàng thượng cho nàng chịu khổ một chút, an phận vài ngày.
Bệnh khỏi , tiếp tục hầu hạ đàn ông tôn quý nhất Đại Lương .
Hắn nhắc chuyện hôm đó, tất nhiên cũng thể ý oán trách.