Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

THƯ NGHI, THÊ TỬ CỦA TA - 12

Cập nhật lúc: 2025-06-12 05:27:25
Lượt xem: 245

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mái tóc dày búi nửa kiểu lưu tiên kế, nghiêng nghiêng cắm mấy cây trâm đuôi phượng rung rinh.

 

Diện mạo như ngọc, lộng lẫy vô song, tựa như thần nữ hạ phàm.

 

Nghĩ đến bộ dạng tiều tụy gầy gò của mình, tóc tai rối như tổ quạ, ta vội kéo chăn che kín người:

 

“Đại tiểu thư, thuộc hạ dung mạo thô lậu, sợ làm bẩn mắt người.”

 

Nàng cười nhẹ:

 

“Trường Sinh, giờ trốn còn kịp sao? Suốt một tháng qua, bộ dạng nào của ngươi ta chưa từng thấy?”

 

Ta úp mặt trong chăn, giọng nghèn nghẹn:

 

“Hồi đó ta còn chưa tỉnh, không biết thì coi như chưa xảy ra… Nay ta đã tỉnh rồi, xin tiểu thư để ta chỉnh trang đôi chút.”

 

Nàng dường như cười vui hơn nữa, ta thậm chí nghe được một tia cưng chiều trong tiếng nói của nàng:

 

“Trường Sinh của ta, thế nào cũng là cực kỳ tuấn tú.”

 

Nhưng rồi nàng cũng ra ngoài, gọi vài thị nữ vào hầu ta rửa mặt chải đầu.

 

Ta nghiêm túc đánh răng rửa mặt, chải lại tóc, rồi soi gương một chút. Tuy có gầy hơn, sắc mặt vẫn hơi tiều tụy, nhưng tổng thể cũng tạm xem được.

 

Thúy Ngọc bên cạnh cười nói:

 

“Hầu gia phong tư, ai trong kinh không biết?”

 

Chuyện gì vậy, giờ ai cũng khen ta hết rồi.

 

Đám nha hoàn lui ra, đại tiểu thư nhẹ nhàng bước tới ngồi bên cạnh ta, đôi mắt sáng như nước nhìn ta chăm chăm, vậy mà chẳng nói một lời.O Mai d.a.o Muoi

 

Ta lại thấy mặt nóng ran, không dám nhìn nàng, lắp bắp nói:

 

“Ân cứu mạng của đại tiểu thư, Trường Sinh… Trường Sinh không biết báo đáp ra sao…”

 

Chưa kịp nói hết câu, nàng đã ngắt lời:

 

“Nếu vậy, chi bằng lấy thân báo đáp?”

 

Ta ngẩn ra, một lúc sau mới nhỏ giọng hỏi:

 

“Thế… tương lai phò mã có chịu nổi không?”

 

Ta có phần khổ sở. Đại tiểu thư muốn thu nhận ta, ta tất nhiên không dám từ chối. Nàng muốn ta làm gì, ta đều không dám trái. 

 

Nhưng ta không biết tương lai phu quân của nàng sẽ nghĩ gì.

 

Nghĩ đến đó, lòng ta như bị một sợi dây siết chặt, chua xót vô cùng.

 

Đại tiểu thư nghe vậy, nét đùa giỡn trên mặt cũng dần thu lại, ánh mắt như có điều suy nghĩ.

 

Một lúc sau, nàng chỉ nhẹ nhàng nói:

 

“Trường Sinh, ngươi cứ an tâm dưỡng thương, sớm ngày khỏe lại.”

 

Từ ngày đó, ta không còn gặp lại nàng nữa. 

 

Trong lòng lại càng thêm thấp thỏm, không biết mình có nói sai điều gì khiến nàng giận rồi không.

 

Chỉ có Văn ca nhi là mỗi lần đến thăm đều nói với ta:

 

“Hôm nay công tử nhà nọ muốn cầu hôn đại tiểu thư, ngày mai thế tử nhà kia lại xin hoàng thượng ban hôn…”

 

Mỗi lần nghĩ đến việc đại tiểu thư sẽ nên duyên với người khác, đầu bạc răng long bên nhau, lòng ta lại nặng trĩu, nghẹn đến khó thở. 

 

Chỉ cần nghĩ đến thôi, đã như có ai khoét mất một mảng trong tim ta.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/thu-nghi-the-tu-cua-ta/12.html.]

Thái y trong cung y thuật cao minh, ta hồi phục nhanh, có thể đi lại thì không còn ở yên được nữa. 

 

Sau khi cáo biệt hoàng thượng và thái tử, ta rời khỏi hoàng cung.

 

Chưa về đến phủ Vĩnh Nghĩa Hầu, từ xa đã thấy phụ mẫu cùng các đệ đệ đứng ngoài cổng ngóng trông.

 

Ta bỗng nhớ đến ngày bị kẻ buôn người mang đi hơn mười năm trước, sống mũi cay cay, mắt không khỏi ướt.

 

Ta bước nhanh hơn, phụ mẫu cũng lập tức chạy tới. 

 

Cha mẹ ta già đi nhiều, tóc đều đã lốm đốm bạc, rõ ràng mới chỉ ngoài ba mươi, chẳng lẽ những năm qua khổ sở đến thế?

 

“Con ơi… con ơi!” 

 

Mẫu thân ta nghẹn ngào nhào tới ôm chầm lấy ta, siết chặt:

 

“Mẫu thân nhớ con đến c.h.ế.t mất!”

 

Nước mắt nóng hổi của bà thấm ướt cả n.g.ự.c ta.

 

Phụ thân ta cũng rơi lệ:

 

“Trường Sinh, là phụ mẫu có lỗi với con. Nhưng chúng ta vẫn làm theo lời con dặn, Trường An và Trường Ninh đều đang học hành đàng hoàng, Trường An năm ngoái đã thi đỗ tú tài..”

 

Các đệ đệ tiến đến hành lễ với ta, ta lần lượt nhìn từng đứa một. 

 

Ngày ta bị mang đi, Trường An và Trường Ninh hãy còn bé xíu, giờ đã thành thiếu niên tuấn tú như măng non. 

 

 Xem ra, mọi người đều đang sống tốt.

 

Được gặp lại họ, lòng ta mừng vui khôn xiết.

 

“Vào phủ rồi nói tiếp.” 

 

Ta kéo phụ mẫu cùng vào bên trong.

 

Phụ mẫu kể, quản gia và người hầu trong phủ đều do đại tiểu thư chọn lựa, cũng là nàng cử người đón họ lên kinh. O mai d.a.o Muoi

 

Họ nói ta gặp được người tốt.

 

Đại tiểu thư nhà ta, vốn ở đâu cũng là người tốt cả. 

 

Ta nghe mà trong lòng tràn đầy kiêu hãnh.

 

“Con à, mấy năm nay chỉ có tiền và thư con gửi về, chứ không thấy mặt con đâu. Mẫu thân ngày đêm lo lắng, nay thấy con sống tốt, phụ mẫu cũng an lòng rồi. Con sắp đến tuổi đội mũ rồi, giờ lại là quan trong triều, phải sớm thành thân, sinh cho mẫu thân đứa cháu mập mạp, mẫu thân mới yên tâm được.”

 

Nhắc đến chuyện thành thân, hình bóng nàng lại lập tức hiện lên trong tâm trí ta.

 

Ta đã từng gặp được nữ tử tốt nhất thế gian, thật sự không thể tưởng tượng nổi việc cùng người khác sống chung suốt đời.

 

Có lẽ thấy sắc mặt ta không tốt, mẫu thân ta cũng ngượng ngùng, không dám nói thêm nữa.

 

23

 

“Ca ca, những năm qua phụ mẫu vẫn luôn cảm thấy áy náy với huynh, ăn không ngon, ngủ không yên, lúc nào cũng lo lắng cho huynh, thương huynh hết mực. Nếu có lỡ lời gì, huynh cũng đừng trách họ.” 

 

Trường An kịp thời lên tiếng, xoa dịu bầu không khí.

 

Ta nắm lấy tay mẫu thân, nói: 

 

“Mẫu thân, năm đó nếu không có đại tiểu thư, con đã bị bán vào Nam Phong quán rồi. Làm sao có được vận mệnh như ngày hôm nay? Con đã thề sẽ bảo vệ đại tiểu thư cả đời, không muốn kết thân sinh con với ai khác. Sau này nhị đệ, tam đệ cứ sinh nhiều con một chút, xem như thay con hoàn thành bổn phận.”

 

Mẫu thân còn định nói thêm điều gì đó, nhưng Trường Ninh kéo tay áo bà rồi ra hiệu bằng ánh mắt: 

 

“Phụ mẫu, đại ca vẫn còn đang bị thương, chi bằng để huynh ấy về phòng nghỉ ngơi thêm chút nữa.”

 

Bệ hạ đã chuẩn cho ta nghỉ bệnh ba tháng. 

 

Thật ra, ta cũng chẳng hiểu gì nhiều về việc làm quan, chỉ đành tranh thủ thời gian này học hỏi thêm.

Loading...