Thôn Dát Lý - Chương 5
Cập nhật lúc: 2025-02-26 10:04:11
Lượt xem: 702
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6AXRsZiZ2P
Cập nhật lúc: 2025-02-26 10:04:11
Lượt xem: 702
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6AXRsZiZ2P
Sau khi bọn họ đi, chúng tôi mới thở hổn hển buông gậy trong tay xuống, ôm lấy nhau.
Tiếng ồn ào đánh thức Bàn Tiểu Hoa, nó nhanh chóng chạy về phía này.
Dưới màn đêm đen kịt, Nó nhìn thấy tôi và Bành Minh ôm nhau, có chút không hiểu chuyện gì, hỏi: "Anh chị, vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy?"
Tôi giả vờ ngượng ngùng nói: "Hai anh chị bên nhau nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên ngủ riêng, ngủ không được nên muốn đến thăm anh ấy."
Nó mới cười, nói: "Thì ra là vậy, chị thăm xong rồi thì đi ngủ đi."
Tôi nhìn Bàn Tiểu Hoa, biết chuyện tối nay nó nhất định biết.
Vì vậy, tôi gọi nó lại, nói: "Gọi em là Tiểu Hoa được chứ?"
Nó gật đầu.
Tôi tiếp tục nói: "Chị vẫn chưa chính thức hỏi em, em có muốn theo bọn chị về thành phố sinh sống không?"
Ánh mắt của Tiểu Hoa sáng lên, nhưng rất nhanh lại ảm đạm.
Tôi biết nó đang nghĩ gì.
Nó và Bàn Văn Lâm không muốn chúng tôi rời đi.
Vì vậy, tôi tiếp tục nói: "Em đồng ý thì anh chị sẽ đưa em đến thành phố sinh sống, ở thành phố, ngày nào em cũng được mặc quần áo mới, ăn rất nhiều món ngon."
Nó yếu ớt hỏi: "Có thể ăn KFC không?"
Chắc hẳn đây là thứ tốt nhất trong nhận thức của nó.
Tôi gật đầu, nói: "Chỉ cần em muốn, đến thành phố rồi, chị có thể ngày nào cũng đưa em đi ăn, còn mua cho em rất nhiều váy công chúa xinh đẹp, được không?"
Bàn Tiểu Hoa gật đầu, nói: "Đương nhiên em muốn rồi, chỉ là..."
Nó ngập ngừng cúi đầu, tôi biết nó đang nghĩ gì, cũng không nói thêm gì nữa, là để nó suy nghĩ cho kỹ, sau đó đưa nó về phòng ngủ, chỉ để Bành Minh lại.
Sáng hôm sau, Bàn Tiểu Hoa vội vàng gõ cửa phòng tôi.
Tôi hỏi: "Sao vậy?"
Nó lo lắng nói: "Cha em không biết sao, gọi mãi không tỉnh."
Tôi cũng không ngạc nhiên lắm, thuốc là do tôi bỏ vào, ban đầu, ông ta chỉ cảm thấy đầu óc nặng nề, sau đó không có sức lực.
Giai đoạn sau, nếu tiếp tục tăng liều lượng thuốc, cơ thể sẽ dần mất khả năng vận động, cho đến khi hoàn toàn tê liệt.
Tôi mở cửa, nói: "Chị với em đi xem thử."
Vừa đến cửa phòng Bàn Văn Lâm, tôi đã ngửi thấy một mùi khó chịu.
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Tôi đến đây không phải vì quan tâm đến hắn, mà là muốn xác nhận xem hắn có thực sự trúng thuốc hay không.
Sau khi xác nhận tình hình của hắn, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó, tôi đưa Bàn Tiểu Hoa ra khỏi phòng Bàn Văn Lâm, rồi nhẹ nhàng an ủi nó: "Lần này anh chị đến, vốn là vì cha em sắp lìa đời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/thon-dat-ly/chuong-5.html.]
"Nếu ông ấy thực sự có mệnh hệ gì, bọn chị sẽ đưa em đến thành phố chăm sóc chu đáo, chị sẽ đối xử với em như con gái ruột của mình.
"Lẽ nào em không muốn theo bọn chị đến thành phố lớn sinh sống sao?"
Bàn Tiểu Hoa rõ ràng có chút ngẩn người, ánh mắt u ám, không biết đang nghĩ gì.
Tôi nhân cơ hội tiếp tục nói: "Em nếu tiếp tục ở lại đây, lại không thể đi học, lớn lên cũng chỉ là tìm đại nhà nào để gả đi, có vô số việc phải làm, sau đó sinh vài đứa con, tiếp tục cuộc sống hiện tại của em."
Nói xong, tôi lại nghĩ đến điều gì đó, nói: "Về chuyện của cha em, chị cũng cảm thấy rất tiếc, nhưng người ai cũng có ngày này, cũng không thể làm gì được."
Thấy nó không nói gì, đang nghiêm túc suy nghĩ, tôi để nó ở lại một mình, quay về phòng.
Trở về phòng, tôi ngủ thiếp đi suốt mấy tiếng đồng hồ.
Vẫn là tiếng Bành Minh gọi tôi dậy.
"Tiểu Mộng, em tỉnh chưa?"
Tôi dụi dụi mắt, nhìn đồng hồ, đã gần 11 giờ.
Tôi đứng dậy mở cửa, hỏi: "Mới vừa tỉnh, còn anh?"
"Anh tỉnh một lúc rồi."
Vốn tưởng rằng trải qua chuyện đêm qua, anh ấy sẽ trở nên khẩn trương sợ hãi.
Nhưng nhìn qua, anh ấy như chưa từng xảy ra chuyện gì cả, ổn định hơn rồi.
Anh ấy tiếp tục nói: "Bà dì hôm qua tới."
Tôi cau mày, ngẩng đầu nhìn về phía căn phòng cách đó không xa phòng anh ấy ở, phát hiện tất cả đồ đạc đều được anh ấy thu dọn xong cả rồi.
Không nhìn ra chút dấu vết nào có đánh nhau đêm qua.
Tôi ném cho anh ấy một ánh mắt tán thưởng, sau đó vừa đi theo anh ấy vừa hỏi: "Bà ta tới làm gì?"
"Nói là tới thăm anh Bàn, bây giờ bà ta đã ở trong phòng anh ta."
Tôi đi theo Bành Minh đến phòng Bàn Văn Lâm, thấy dì Trương và Bàn Tiểu Hoa đang ngồi bên giường.
Chúng tôi vừa đi vào, ánh mắt của dì Trương liền nhạy bén nhìn đi nhìn lại tôi và Bành Minh.
Sự tàn nhẫn thoáng qua trong ánh mắt, nhưng vẫn bị tôi bắt được.
Biểu hiện của tôi và Bành Minh vô cùng thả lỏng, chào hỏi bà ta rồi đứng sang một bên.
Dì Trương nhìn kỹ Bàn Văn Lâm, sau đó đứng dậy tự mình nói: "Anh Bàn, đây là đang ngủ sao? Làm thế nào cũng không tỉnh."
Tôi tiến lên nhìn thoáng qua, nói: "Sắc mặt anh ấy so với hôm qua tốt hơn nhiều, xem ra, còn đang ngủ.”
Dì Trương nhìn có vẻ bối rối, sau đó đưa tay sờ trán Bàn Văn Lâm, nói: "Sao trán lại có chút nóng thế này?"
Lần này tôi không cần nói, Tiểu Hoa đã lên tiếng: "Chắc là tối qua bị cảm lạnh ạ."
Mắt dì Trương lập tức nheo lại, hỏi: "Sao lại bị cảm lạnh? Tối qua cũng không lạnh mà."
Vui lòng mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo lỗi đúng sẽ được thưởng ngay 1,000 xu.
Đối với mỗi báo cáo "Truyện không chính chủ" chính xác sẽ nhận ngay 10,000 xu.