Thôn Dát Lý - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-02-26 10:03:41
Lượt xem: 731

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Được rồi, được rồi, em không trách anh, đi nấu cơm ăn đi." Tôi ôm anh ấy an ủi.

 

Để Bành Minh ra ngoài trước, tôi lén lấy ra thuốc Fluphenazine mua ở thị trấn.

 

Fluphenazine cộng với một lượng nhỏ Triazolam, nếu sử dụng không đúng cách, sẽ dẫn đến tê liệt.

 

Tôi nghĩ, nếu Bàn Văn Lâm thích giả bệnh, vậy cứ để hắn bệnh luôn đi.

 

Tôi cố ý kiểm soát liều lượng thuốc, sau đó mang theo bên mình, đi đến chỗ nấu cơm.

 

Gian bếp bừa bộn, luôn có một mùi hôi khó chịu, nhưng bữa cơm này, tôi lại nấu rất vui vẻ.

 

Sau khi nấu xong, tôi giữ lại phần của Bàn Văn Lâm, sau đó để Bành Minh và Bàn Tiểu Hoa ăn trước.

 

Tôi bỏ thuốc vào thức ăn của Bàn Văn Lâm, sau đó đích thân bưng đến phòng hắn ta.

 

Thấy tôi đi vào, mắt hắn ta khẽ lóe lên, sau đó lập tức nhắm mắt giả vờ ngủ.

 

Tôi đi thẳng đến, nhỏ giọng nói với hắn: "Anh Bàn, cơm đã xong, anh có thể tự ăn không? Nếu không ăn được, để tôi đút cho anh."

 

Nói xong một lúc, Bàn Văn Lâm mở mắt ra, giả vờ rất khó chịu.

 

Diễn xuất của hắn thật sự quá tệ, nhìn một cái là biết giả.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

 

Đáng tiếc kiếp trước tôi mù quáng, mới bị hắn dễ dàng lừa gạt.

 

Lần này, tôi không vạch trần, mà cầm lấy thìa, đút hết thức ăn đã bỏ thuốc vào miệng hắn.

 

Vừa đút xong, Bành Minh đi vào gọi tôi đi ăn cơm.

 

Anh ấy nhìn Bàn Văn Lâm đang nằm trên giường, suy nghĩ miên man.

 

Ra ngoài, anh ấy mới nói với tôi: "Tiểu Mộng, em có thấy người nằm trên giường, chính là người trước đó ở ngoài cửa nghe lén chúng ta nói chuyện không?"

 

Tôi không bất ngờ, mà bảo Bành Minh tiếp tục giả vờ không biết.

 

Trời ở núi tối muộn hơn, nên chúng tôi cứ đi dạo ngoài sân.

 

Trong lúc đó, Tiểu Hoa không rời chúng tôi nửa bước.

 

Mãi đến khi Bàn Văn Lâm gọi nó mấy lần, nó mới lưu luyến không nỡ rời đi.

 

Lúc quay lại, đột nhiên nói: "Cha em bảo, chỗ chúng em có phong tục, vợ chồng đến chơi không được ngủ cùng nhau, phải ngủ riêng."

 

Nghe vậy, sắc mặt Bành Minh lập tức tối sầm lại.

 

Anh ấy lập tức nói: "Không được, anh và Tiểu Mộng nhất định phải ở chung một phòng."

 

Bàn Tiểu Hoa bị vẻ mặt kích động của anh ấy dọa sợ.

 

Tôi vỗ nhẹ vào lưng anh ấy, cười nhẹ nói: "Đã là phong tục của người ta ở đây, chúng ta đương nhiên phải tuân theo rồi, chỉ là ngủ riêng thôi, có gì to tát đâu."

 

Bành Minh nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, liên tục dùng ánh mắt xác nhận với tôi, có phải thật sự phải như vậy không.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/thon-dat-ly/chuong-4.html.]

 

Tôi ra hiệu cho anh ấy đừng vội, sau đó cùng Bàn Tiểu Hoa dọn dẹp một căn phòng cho anh ấy ở.

 

Trời dần tối, Bàn Tiểu Hoa đã sớm không chịu nổi cơn buồn ngủ, ngủ thiếp đi.

 

Chúng tôi đưa nó về phòng, sau đó mới chuẩn bị quay về phòng ngủ.

 

Trước khi đi, Bành Minh lo lắng hỏi: "Em một mình thực sự không sao chứ?"

 

Tôi nói: "Yên tâm đi, nếu có chuyện gì, em sẽ gọi anh ngay."

 

Bành Minh lúc này mới chuẩn bị đi ngủ, trước khi ngủ, anh ấy còn đi một chuyến đến nhà bếp.

 

Mặc dù đêm đã khuya, nhưng tôi vẫn không có chút buồn ngủ nào, cứ nằm trên giường trằn trọc, khó ngủ.

 

Lỗ tai vẫn nghe động tĩnh bên ngoài, sợ có ai đột nhiên xông vào.

 

Căn phòng ban đầu họ chuẩn bị cho chúng tôi, không có khóa cửa.

 

Tôi và Bành Minh đã ngầm đổi phòng ngủ, vì vậy bây giờ tôi đang ngủ trong căn phòng được chuẩn bị cho anh ấy.

 

Tôi chốt cửa trong phòng, co ro trong một góc giường.

 

Ở đây thêm một khắc, tôi đều nhịn không được muốn nôn.

 

Khoảng hai giờ sáng, tôi mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân từ bên ngoài vọng vào.

 

Tiếng bước chân này hướng về phía phòng của Bành Minh.

 

Mặc dù sợ hãi, nhưng tôi vẫn đứng dậy tìm kiếm,từ trong phòng tìm một cây gậy vừa tay, nhẹ nhàng mở cửa, rón rén đi về phía phòng của Bành Minh.

 

Tôi nhanh chóng đến gần phòng của anh ấy, dưới ánh trăng, tôi mơ hồ có thể nhìn rõ người xông vào phòng anh ấy, chính là hai gã đàn ông vạm vỡ lúc ban ngày.

 

Kiếp trước, bọn họ nhân lúc ban đêm mò vào phòng tôi, trộm hết tất cả đồ đạc của chúng tôi.

 

Lúc đó, nếu không phải Bành Minh liều c.h.ế.t bảo vệ, tôi đã sớm rơi vào tay bọn họ rồi.

 

Nhìn qua cửa sổ, tôi lặng lẽ quan sát từng cử động của bọn họ.

 

Đúng như dự đoán, bọn họ vào nhà, bắt đầu lục tung khắp nơi, những thứ có giá trị đều bị bọn họ lấy ra.

 

Sau đó hai người không hẹn mà cùng lao về phía người trên giường.

 

Nhưng vừa ôm lấy, tiếng kêu thảm thiết đã vang lên.

 

Con d.a.o gọt hoa quả trong tay Bành Minh đ.â.m vào bụng hai người mỗi người một nhát, sau đó nhanh chóng nhảy xuống giường.

 

Thấy bọn họ trúng dao, tôi cầm gậy xông vào, lấy hết sức đập vào đầu bọn họ.

 

Tiếng kêu thảm thiết của hai người vang lên không dứt, một tay họ ôm lấy bụng đang chảy máu, một tay ôm đầu.

 

Bành Minh cũng tìm một cây gậy, cùng tôi đánh bọn họ.

 

Hai người cứ thế bị chúng tôi đánh chạy.

Loading...