Thúy Nhi tức đến mức chửi nhau với ông ta: "Bây giờ vẫn còn lạnh lắm! Nếu đã muốn ngừng than sưởi, thì ngừng hết của mọi người đi! Dựa vào đâu mà chỉ ngừng của viện chúng ta!"
Hồ quản sự hếch mặt lên trời, giọng đầy mỉa mai: "Thúy Nhi cô nương à, thời thế thay đổi rồi, cô cũng nên tỉnh táo lại đi."
Đúng vậy, thời thế đã thay đổi.
Giờ đây, người quán xuyến mọi việc trong phủ này là chủ mẫu Từ Mộng Nhiên.
Nếu không có sự ngầm cho phép của ả, đám hạ nhân sao dám ngang ngược đến thế.
Bàn tay lạnh ngắt của Thúy Nhi sờ lên vầng trán nóng rẫy của ta, vành mắt con bé đỏ hoe ngay tắp lự:
"Bọn họ quá đáng thật sự! Cũng tại họ cắt than sưởi mà tiểu thư mới nhiễm phong hàn, giờ ho cả tháng trời không đỡ, đến thuốc đáng lẽ phải sắc cho chúng ta cũng không cho nữa! Không được! Nô tỳ phải đi tìm Vương gia! Nếu Vương gia biết họ bắt nạt tiểu thư thế này, chắc chắn sẽ trừng phạt nặng bọn họ!"
Thúy Nhi quay người định đi, ta muốn kéo con bé lại nhưng không kịp.
Nằm bẹp trên giường, ta thở dài thườn thượt.
Chắc do cơn sốt, trong đầu ta cứ thấp thoáng hiện về những ký ức thời thơ ấu.
Nghĩ đến Thúy Nhi từ nhỏ đã lớn lên cùng ta, lúc phủ Tướng quân gặp nạn, con bé vẫn một mực ở bên không rời.
Tuy danh nghĩa là chủ tớ, nhưng tình cảm lại như tỷ muội ruột thịt.
Con bé là người đã chứng kiến tường tận nhất mối tình giữa ta và Ân Húc.
Chính vì đã chứng kiến quá nhiều, nên giờ đây, cả hai chúng ta đều đã nhìn rõ mọi chuyện.
Chỉ riêng con bé ngốc này vẫn cố chấp tin rằng Ân Húc còn yêu ta mà thôi.
12
Nhờ Thúy Nhi chạy vạy, cuối cùng Ân Húc cũng đến.
Đi cùng hắn còn có Từ Mộng Nhiên, mặt mày hồng hào, vẻ ngập tràn hạnh phúc.
Thấy ta nằm trên giường, Ân Húc vội vàng đến bên, vẻ mặt căng thẳng:
"Sao lại bệnh nặng thế này? Đã mời đại phu chưa? Uống thuốc rồi chứ?"
Giọng điệu này của hắn khiến ta ngẩn ngơ.
Trong cơn mơ màng, ta thậm chí còn nghĩ Thúy Nhi nói đúng, rằng hắn vẫn yêu ta như ngày nào.
Nhưng ta còn chưa kịp lên tiếng, bên cạnh đã vang lên giọng điệu đầy áy náy của Từ Mộng Nhiên:
"Đều tại ta, mấy hôm trước người không khỏe, lại lơ là Thời Vi tỷ tỷ, không biết tỷ tỷ cũng đổ bệnh, ta thật không phải."
Trong lúc ả nói, còn kèm theo vài tiếng thở dài khe khẽ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/thoi-vi-usjw/chuong-5.html.]
Trông yếu đuối mỏng manh, khiến người ta phải động lòng thương.
Thúy Nhi thấy ả như vậy, không nhịn được liền xỉa xói:
"Đương nhiên là tại cô! Nếu không phải cô, Hồ quản sự bọn họ sao dám cắt than của di nương chúng ta, trì hoãn tiền tiêu vặt hàng tháng của di nương chúng ta, còn đuổi ta ra khỏi nhà bếp! Cô ở đây giả nhân giả nghĩa với ai!"
Thúy Nhi là đứa thẳng như ruột ngựa.
Con bé nghĩ cứ nói toạc ra sự thật, Ân Húc sẽ nhìn thấu bộ mặt giả tạo của Từ Mộng Nhiên.
Vậy mà Từ Mộng Nhiên sắc mặt không hề thay đổi, ấm ức như sắp khóc đến nơi.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Ta chợt cảm thấy chuyện này có lẽ không đơn giản như mình tưởng.
Đúng lúc này, Hồ quản sự coi kho "phịch" một tiếng quỳ xuống đất:
"Vương gia tha tội, là lỗi của nô tài, không liên quan đến phu nhân! Nô tài thấy phu nhân nhân từ, còn Thời di nương thì kiêu căng hống hách bắt nạt phu nhân, nhất thời không nhịn được, nên mới cắt than của Thời di nương! Không phát tiền tháng cho di nương!"
13
Quản sự nhà bếp cũng quỳ xuống:
"Vương gia minh xét! Nô tài cũng là muốn trút giận thay phu nhân, nên mới không cho nha hoàn của Thời di nương vào bếp sắc thuốc."
Nghe bọn họ nói xong, Thanh Hạnh, nha hoàn của Từ Mộng Nhiên, cũng bước ra.
Ả kể tội ta hành xử quái đản, không phục sự quản thúc của chủ mẫu. Lại nói ta ngang ngược vô lý, không tuân theo quy củ trong phủ.
Còn đối lập với ta là một Từ Mộng Nhiên độ lượng, khoan dung, nhân hậu.
Ả phải chịu đủ mọi ấm ức trước mặt ta, nhưng vẫn âm thầm chịu đựng.
Đám hạ nhân không nhìn nổi nữa, nên mới đồng loạt lên tiếng bênh vực ả.
"Phu nhân chúng ta đường đường là chủ mẫu, thế mà Thời di nương không những không đến thỉnh an, hầu hạ cơm nước, gặp mặt chủ mẫu còn chẳng thèm hành lễ. Phu nhân chúng ta lòng dạ thiện lương, không thèm chấp nhặt, vậy mà giờ họ lại vu khống phu nhân!"
Thanh Hạnh kể lể từng tội một của ta. Những hạ nhân khác cũng nhao nhao hùa theo.
...Cũng dễ hiểu thôi.
Dù sao Từ Mộng Nhiên là con gái ruột của Thái phó, thân phận cao quý, lại được Ân Húc sủng ái, còn đang mang thai.
Còn ta là con gái tội thần, không nơi nương tựa, không chỗ dựa dẫm.
Nịnh trên đạp dưới, cũng là lẽ thường tình ở đời.
Chỉ có điều, vở kịch này rõ ràng ta là người chịu thiệt, cuối cùng lại thành ta tự chuốc lấy mọi tội lỗi.