Hôm đó tuyết rơi lớn, tất cả nơi đều bao phủ một mảnh trắng xóa.
Khi màn đêm buông xuống, tuyết ngừng rơi, mặt trăng đặc biệt sáng rực.
Ta truy sát hung thủ thực sự hại c.h.ế.t mẫu của Kỳ Dần đến tận đây, kẻ đó ôm cây mai cầu xin tha thứ.
Ta lặng thinh, g.i.ế.c hung thủ bằng con d.a.o găm mà Kỳ Dần đưa cho .
Đó là duy nhất, g.i.ế.c đổ máu.
Máu của hung thủ rực rỡ như hoa mai cành, nhuộm đỏ tuyết trắng.
Một ngày khi g.i.ế.c hung thủ, và Kỳ Dần cùng đến đây.
Ta hỏi y: “Người tin rằng vận mệnh do trời định ?”
Y : “Ta cũng tin rằng chỉ cần xuống và gì cả, là thể thống nhất thiên hạ.”
10.
Nói xong, y biến một sợi dây buộc màu đỏ từ .
Ta cho rằng y miệng cần nhưng thực tế , ngoài miệng tin, nhưng cơ thể thành thật.
ngờ, y thế mà buộc dây đỏ lên đầu .
Động tác của y lạnh nhạt, nhưng kéo đau một sợi tóc nào.
Sau khi buộc xong, y ngẩng đầu về phía cây mai .
Hoa mai năm đó quả thực nở , đến mức một thấy là nhớ suốt đời.
Hiện giờ…
Ta hai gốc cây hoa mai thành kính cầu nguyện, nữ tử bình đạm như cúc, nam tử kín như bưng, cùng hoa mai, trông như một bức tranh.
Người đây từng tin mệnh, quả nhiên sẽ đổi vì mà họ quan tâm.
"Lưu Ly?"
Một giọng nam khả nghi vang lên từ bên cây mai.
Mắt dời từ Kỳ Dần và Tô Viễn U đến nơi phát âm thanh.
Khi thấy tới, mới nhận điều quên là báo cho Ngụy Như Sĩ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/thoi-gian-kho-ma-quay-lai/chuong-10.html.]
Ta với rằng sẽ đến Mai Thành sớm một ngày, Kỳ Dần cũng ở đó, nên khi gặp , cũng coi như quen .
Thế nhưng quên bẵng, hơn nữa còn thực sự gặp .
Ta cố gắng giả vờ như .
"Lưu Ly, ngươi thật sự là Lưu Ly, chẳng rõ ngày...ưm, ưm."
Ngụy Như Sĩ còn hết câu, miệng bịt .
Ta thực sự sợ sẽ điều gì đó nên .
Ngụy Như Sĩ thuận theo ánh mắt của , gốc cây hoa mai, khi thấy Kỳ Dần, lập tức im lặng.
Hắn thu hồi tầm , với vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi.
Ta với ý rằng sẽ giải thích điều đó với , buông .
"Ta phu nhân còn một bạn khác giới thiết như ."
Ở bên ngoài, và Kỳ Dần vẫn luôn gọi bằng xưng hô bình thường.
Ta đang định tìm cớ cho Ngụy Như Sĩ, nào kẻ sợ c.h.ế.t lên tiếng .
"Lưu Ly và là bạn chí cốt, tình cảm giữa và nàng ..." - Nói đến đây, Ngụy Như Sĩ bày vẻ mặt hồi tưởng sâu sắc.
Ta siết chặt nắm đấm.
Thực sự đ.ấ.m một quyền mặt .
Ta nhịn, nhịn.
Bắt gặp ánh mắt Kỳ Dần càng ngày càng lạnh, vội vàng tiến lên hoà giải: "Hắn là heo, lời mấy đắn, các đừng để ý."
Lời , rõ ràng sự lạnh lùng của Kỳ Dần thu hồi một chút.
bao giờ qua câu, sợ đối thủ như thần, chỉ sợ đồng đội như heo ?
Đối với , đồng đội như heo gì đáng sợ. Điều đáng sợ là thậm chí còn trí thông minh của heo.
"Ta và Lưu Ly lâu gặp, mượn nàng một lát, ngài để ý chứ?"
Ta định đối mặt với Kỳ Dần lời .
còn đến gần Kỳ Dần, ám vệ bên cạnh Kỳ Dần kề d.a.o cổ.