"Sao gây sự vô lý thế, nàng đúng là lý lẽ!"
Tay cầm roi ngựa của Tạ Lăng nổi đầy gân xanh, thật sâu quất roi lên lưng ngựa.
Tiếng roi vang lên giòn tan.
Sau đó, ôm chặt lấy Bùi Chỉ, ngoảnh đầu , phóng ngựa bỏ .
Từ xa, Bùi Chỉ ở lưng ngựa liếc một cái.
Vừa đắc ý, khiêu khích.
Mọi im lặng , ánh mắt chất chứa sự thương cảm.
Có đại thẩm lấy hết can đảm huých khuỷu tay tiểu nữ đồng bên cạnh.
Tiểu hài rụt rè tiến lên, đưa cho một chiếc bánh xuân, nhỏ giọng :
"Phu nhân, đừng buồn nữa."
Ta mỉm nhận lấy chiếc bánh xuân, vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của tiểu hài.
Sau hôm nay, e rằng cả kinh thành đều Tạ tiểu công gia và phu nhân bất hòa.
Ta về phủ, xoa thuốc lên vết thương, bưng đĩa bánh Phục Linh tìm Tạ Tụng An.
chợt thấy tiếng đùa vang vọng từ hậu viện.
Bùi Chỉ đang ôm Tụng An lưng ngựa, Tạ Lăng vốn dĩ đang giữ dây cương cho hai .
Bỗng nhiên, Bùi Chỉ cúi , hôn nhẹ lên má Tạ Lăng.
Tạ Lăng ngẩn , bát giác buông lỏng tay.
Nàng tinh nghịch , giật lấy dây cương, cùng Tụng An phóng ngựa khỏi chuồng.
Nàng mỉm tinh quái, giật lấy dây cương, mang theo cả Tụng An phóng ngựa rời khỏi chuồng.
Thoạt đầu, gương mặt Tụng An thoáng hiện vẻ hoảng sợ.
ngay đó reo lên vui sướng.
Sau vài tiếng hét, nó chỉ còn thở hổn hển phấn khích, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Dần dần, tiếng hét tắt hẳn, cổ họng bắt đầu tím tái.
Sắc mặt Tạ Lăng đổi, vội vã đuổi theo, lớn tiếng bảo Bùi Chỉ dừng .
Nhận thấy tình hình bất , liều lao tới, chộp lấy dây cương.
Sợi dây thô ráp rách lòng bàn tay.
Ta gần như giật Tụng An khỏi tay Bùi Chỉ, nhanh chóng nhét viên thuốc luôn mang theo miệng nó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/thoi-dan/chuong-02.html.]
Chờ sắc mặt tím tái của Tụng An dần trở bình thường, mồ hôi lạnh thấm ướt lưng áo .
Ta dậy, vung tay tát mạnh mặt Bùi Chỉ một cái khiến đầu nàng sang bên.
Tạ Lăng nắm chặt cổ tay , khuyên bình tĩnh .
Ta giơ tay còn tát mạnh mặt , để vết đỏ hằn lên má.
Lòng bàn tay tê dại, siết chặt nắm đấm:
"Ngươi phụ kiểu gì ? Tụng An vốn thể yếu, cưỡi ngựa, ngươi ?"
Bùi Chỉ lóc, sà lòng Tạ Lăng:
"Xin A Lăng, thật . Là tỷ tỷ vui ."
Tạ Tụng An là đứa con liều mạng sinh .
Khi mang thai, ăn uống vô, ngày nào cũng nôn ói vô , cả gầy đến chỉ còn da bọc xương.
Ngày sinh nở càng đau đớn suốt đêm, m.á.u tuôn từng chậu.
Mà lúc đó, chỉ vì Bùi Chỉ thư than phu gia ngược đãi.
Tạ Lăng lập tức lấy tư cách trưởng vội vã đến Vị Nam, chống lưng lo liệu việc cho nàng .
Khi trở về, một chuyến đến cửa tử.
Ta yêu Tạ Lăng, nhưng vì những điều , căm hận .
Cơn mưa mùa hạ luôn khiến bất ngờ.
Mưa lớn đột ngột trút xuống.
Qua màn mưa, thấy lông mày Tạ Lăng dần ướt đẫm.
Mắt đen thăm thẳm đến đáng sợ, như ăn tươi nuốt sống .
vẫn từ từ buông lỏng bàn tay đang nắm chặt cổ tay .
"Xin ."
Hắn nhẹ nhàng .
Ta chợt thấy thứ thật vô nghĩa, cũng chẳng còn hứng thú đây dầm mưa với họ.
Ta cúi bế Tụng An lên định .
Tạ Tụng An bỗng cắn mạnh cổ tay .
"Sao đánh phụ và Bùi tỷ tỷ! Sao cho cưỡi ngựa! Ta ghét mẫu nhất!"
Một tia chớp xé toạc bầu trời, tiếng sấm nổ vang bên tai .