Ở phủ Tuyên Ninh Hầu ta luôn cẩn trọng từng bước, cho dù trong phủ có biển thủ tiền tài Mộ gia ta, các biểu tỷ muội chế giễu bắt nạt, ta đều không để ý.
Ta ngày đêm khổ luyện cầm kỳ thi họa, là tài nữ nổi danh khắp Thịnh Kinh. Học tính toán quản gia, cưỡi ngựa đánh mã cầu. Thi vào học viện, được Quý phi nương nương yêu thích, làm bạn đọc của công chúa.
Ta cố gắng đọc sách, khiến bản thân trở nên ưu tú, mong đợi sau này vợ chồng ân ái, cầm sắt hòa minh.
Nhưng ta không ngờ, tiền tài làm lay động lòng người.
Còn ba tháng nữa là ta cập kê.
Đại cữu mẫu Tuyên Ninh Hầu phu nhân nói với ta:
"Lan tỷ nhi, con và Nhiên biểu ca con thanh mai trúc mã, thân càng thêm thân chẳng phải càng tốt sao?"
Xem đi, đại cữu mẫu cho rằng ta ở phủ nhiều năm như vậy, chịu ân huệ lớn lao của phủ Tuyên Ninh Hầu, hoàn toàn quên mất số tiền nghìn vạn mà mẫu thân mang vào phủ.
Ta không đồng ý, chính là ngỗ nghịch bất hiếu.
Ta muốn thoát khỏi phủ Tuyên Ninh Hầu.
Nhưng không ngờ, bọn họ lại dễ dàng đẩy ta vào vũng bùn.
Thẳng cho đến khi phủ Khánh Vương trả lại thư hôn ước.
---
Vào khoảnh khắc nhận được thư từ hôn của phủ Khánh Vương kia, ta biết rằng, cả đời này mình không thể thoát ra được nữa.
Mang tiếng bất hiếu bất kính, lại thêm việc bị từ hôn.
Ta không chỉ mất đi cơ hội đọc sách, mà cũng chẳng còn nhà nào nguyện ý cưới ta nữa.
Phủ Khánh Vương mà ta từng nghĩ sẽ là nhà của mình sau này, đã không cần ta nữa rồi.
Từ học viện trở về, đại cữu mẫu nhiệt tình đón lấy ta:
"Lan tỷ nhi, về rồi à, con đã suy xét thế nào rồi?"
Ta không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào mũi giày thêu dưới chân.
Đại cữu mẫu hạ giọng xuống, dịu dàng nói:
"Nhiên biểu ca con tuổi còn trẻ đã là tú tài, sau này tiền đồ vô lượng. Con vốn là cô nhi, danh tiếng cũng không tốt, làm chính thê chắc chắn là không được, có thể làm thiếp cho Nhiên ca nhi, đã là trèo cao rồi đấy.
"Con yên tâm, chúng ta vốn là người một nhà, con làm thiếp cho Nhiên biểu ca, sau này cũng có thể cả đời vinh hoa phú quý, chính thê có cái gì con cũng sẽ có cái đó, con suy nghĩ cho kỹ đi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/thinh-the-vo-uu/chuong-2.html.]
Mi mắt ta khẽ run, im lặng không nói gì.
Một bên tham lam tiền tài nghìn vạn Mộ gia của ta, một bên lại xem thường ta.
Đêm đó ta liền ngã bệnh, trong cơn mê man dường như lại trở về những ngày mẫu thân còn sống.
Sự ra đi đột ngột của phụ thân khiến thân thể vốn đã yếu ớt của bà hoàn toàn suy sụp, điều duy nhất người không yên tâm chính là ta, thường nắm tay ta mà rơi lệ.
Tiểu viện lạnh lẽo thê lương, giống như giọng nói của bà, thanh lãnh cô tịch:
"Lan nhi, cữu cữu của con coi trọng lợi ích, con phải nhớ kỹ giữ gìn tiền tài, đó là của hồi môn của con, là vốn liếng để con sống yên phận ở nhà chồng sau này.
Mỗi bước mỗi xa
"Khánh Vương phi từ nhỏ đã nhìn con lớn lên, Thế tử tuổi trẻ tài cao, văn võ song toàn, lại có của hồi môn phía sau làm hậu thuẫn, cuộc sống nhất định sẽ tốt đẹp. Ở nhà ngoại phải cố gắng chịu đựng rồi cũng sẽ qua thôi."
Nhưng mà mẫu thân ơi.
Con đã cố gắng, cũng đã nhẫn nhịn rồi.
Không qua được thì con phải làm sao đây?
---
Ta bệnh mấy ngày, càng ngày càng nặng. Tỳ nữ thân cận Phúc Ngọc nhiều lần cầu kiến cữu mẫu tìm đại phu cho ta, đều vô ích trở về.
Ta biết ý của cữu cữu và cữu mẫu, bọn họ muốn dùng cách này ép ta gật đầu.
Sau bữa tối ta lê thân đến Phúc Thọ Viện, cầu kiến ngoại tổ mẫu.
Ngoại tổ mẫu không muốn gặp ta, cũng không bảo ta đứng lên, nền đá thanh hoa trong suốt lạnh thấu xương.
Ta suy yếu gọi ngoại tổ mẫu hết lần này đến lần khác, cầu xin bà ta giúp ta.
Ngoại tổ mẫu vẫn giống như trong ký ức, vẻ mặt hiền hòa từ ái, giọng điệu cũng không nghiêm khắc, nhưng lời nói ra lại lạnh hơn cả đá lạnh thấu xương này.
"Lan tỷ nhi, cữu cữu và cữu mẫu con là vì tốt cho con, con cơ khổ một mình gả ra ngoài, chịu ấm ức thì sao?
"Con là cháu ngoại ruột thịt của ta, ta sẽ không hại con đâu phải không?"
Ta nhìn chằm chằm ngoại tổ mẫu, gằn từng chữ từng chữ hỏi:
"Ngoại tổ mẫu, ngài đối với mẫu thân có được mấy phần thật lòng? Rời khỏi phủ Tuyên Ninh Hầu là di nguyện của mẫu thân, ngài cũng muốn ngăn cản sao? Ngài không sợ mẫu thân trách ngài hay sao?"
Ngoại tổ mẫu nắm tay ta từng chút từng chút buông ra, vẻ mặt từ ái không còn duy trì được nữa.
Bà ta phạt ta quỳ trong sân sám hối.
Ta không hiểu, khi còn nhỏ mẫu thân cũng từng dẫn ta về thăm người thân, lúc đó vòng tay ngoại tổ mẫu rất ấm áp, cữu cữu và cữu mẫu cũng yêu thương ta hết mực.