Thông báo
MonkeyD đã mở lại tính năng “Donate”. Các team có thể vào mục “Thông tin” để chủ động bật hoặc tắt tính năng này.

THIẾU NỮ - 20

Cập nhật lúc: 2025-09-17 06:31:23
Lượt xem: 616

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

còn kịp giải thích rằng tiến sĩ bây giờ cũng nhan nhản, với chuyện nhà khoa học thì còn xa lắm…

Thì ông chủ tiệm sữa từng thuê thêm cũng chen tới:

 

"Chuyện học hành của Tinh Tinh rõ, nhưng mà lách thì giỏi thật đấy."

 

"Từ hồi còn học cấp ba bảng hiệu cho tiệm , tới giờ vẫn dùng. Mấy hôm còn fan của con bé đến tiệm chụp ảnh check-in vì cái bảng hiệu đó. là ông già còn rành điện thoại thông minh, mà nhờ Tinh Tinh, tiệm thành cả quán nổi tiếng mạng!"

 

Trong tiếng khen ngớt của , càng lúc càng ngượng ngùng, đầu cúi thấp hơn lúc nhiều.

 

Đó là đầu tiên trong đời thấy chính qua ánh mắt khác.

 

Thì , chiến thắng cần sự xin công nhận từ gia đình.

 

Chỉ cần bước tiếp về phía — chính là một dạng chiến thắng .

 

48

 

Mẹ cuối cùng cũng chậm chạp nhận rằng, trong cái nhà , thể đảm bảo cho bà một tuổi già yên , mà là .

 

Sau đám cưới, bà gượng lấy lòng, dỗ về nhà.

 

“Tinh Tinh , con cũng lâu lắm về thăm nhà. Bố đều nhớ con.”

 

“Chẳng con luôn thích ăn đùi gà ? Bố con mới thịt một con, hầm xong , thịt mềm, thơm lắm. Tối nay ngủ nhà nhé. Con với con, mỗi đứa một cái đùi.”

 

dáng vẻ rụt rè, dè dặt của mà bất giác thấy buồn .

 

Thì vẫn luôn thích ăn đùi gà.

 

Thì trở thành cái gọi là “nữ nhà văn”, “nữ tiến sĩ”, thì mới đủ tư cách – để khi ăn gà, thể cùng với “ đàn ông” là , mỗi một cái đùi.

 

Hôm đó, nhẹ nhàng từ chối bà:

 

“Mẹ , chắc quên . Ngày mai là sinh nhật con.”

 

Mẹ rõ ràng sững .

 

Dĩ nhiên bà quên.

Bà luôn quên.

Không đến , đến sinh nhật của chính bà còn chẳng nhớ nổi.

Trong cái nhà , bà chỉ nhớ mỗi sinh nhật của trai .

 

Bà sực tỉnh, cố nặn một nụ hiền từ:

 

“Vậy thì quá, sẽ nấu mì trường thọ cho con. Nửa đời của con quá khổ , thật suôn sẻ, điều như ý.”

 

lắc đầu:

 

“Ý con là… tối nay con về Bắc Kinh. Ở đó, vài bạn nhớ sinh nhật con. Họ hẹn tổ chức tiệc cho con ngày mai.”

 

“Tinh Tinh…”

 

“Mẹ, con đây.”

“Con về nhà .”

“Chỗ nhà của con.”

 

Mẹ hối hận đến cùng cực.

chạy theo, xin ngừng, hứa sẽ bao giờ vì mà đòi thêm một đồng nào nữa.

 

đầu.

Bước khỏi cửa, lên xe, đạp ga.

 

Gió lùa qua cửa sổ xe.

 

Hoàng hôn quê nhà đẽ, lãng mạn… mà cũng thật phũ phàng.

 

49

 

Khi và bạn bè chơi sinh nhật về đến nhà, là hai giờ sáng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thieu-nu/20.html.]

 

Bên cạnh lối bãi đậu xe ngầm, nơi bồn cây lờ mờ ánh đèn, thấp thoáng một phụ nữ tóc dài, dáng vẻ gầy guộc, đang co ro.

 

Bà ôm một chiếc túi to, thu , cổ rướn dài chằm chằm.

 

Khi đầu xe, đèn pha chiếu lên khuôn mặt bà

 

phát hiện đó chính là .

 

“…Mẹ?”

 

nhấp đèn dừng xe, nghi ngờ bản say hoa mắt.

 

Mấy bạn cùng xe đều im lặng gì.

Quá khứ và xuất của đối với họ điều gì bí mật.

Họ hiểu rõ sự nhạy cảm của , thế nên tất cả đồng loạt mặt , vờ như thấy gì.

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Trong vài giây sững sờ, lo sẽ đạp ga bỏ bà như một thứ rác rưởi .

chọn xuống xe và đỡ bà dậy.

 

“Sao ở đây?”

 

Bà ôm chặt lấy nồi cơm điện trong lòng, ánh mắt và bạn bè đầy dè dặt, sợ hãi.

 

Đó là một ánh mắt quen.

 

Năm 7 tuổi, bà từng cô giáo chủ nhiệm – xúi các bạn tẩy chay – bằng ánh mắt đó.

 

Năm 16 tuổi, bà cũng từng họ hàng bên rể đến đòi bồi thường bằng ánh mắt .

 

Tại đám cưới từng dúi cho tiền mừng, cũng dùng ánh mắt đó cô dâu – con gái hiệu trưởng trường cấp 3 – và cả ông bố hiệu trưởng.

 

Mẹ luôn sợ hãi những thành đạt, giàu trong thành phố.

Như một nô lệ đánh sợ đến mức thấy chủ nô là run rẩy.

 

Và bây giờ trở thành một phần của nhóm mà bà sợ hãi .

 

Bà thậm chí quên rằng là con gái ruột của bà, bắt đầu sợ .

 

“Bảo vệ cho .” Mặt bà đỏ ửng, “Họ bảo nhặt ve chai ở chỗ khác.”

 

Bà hé mở túi trong lòng, cho xem cái nồi cơm điện bên trong.

 

“Mẹ bảo nhặt rác. Mẹ đến mừng sinh nhật con, hầm gà cho con ăn. Bảo vệ bảo nghĩ nhiều , con gái nhà quê thì tiền ở mấy chỗ cao cấp như ?”

 

đưa trở xe.

 

Bạn bè xuống xe chào tạm biệt.

 

“Hôm nay vui lắm. Năm cùng tổ chức sinh nhật nha!”

 

Họ ngược con đường dễ bắt xe hơn.

 

Mẹ rụt rè hỏi :

 

“Tinh Tinh , con mất mặt ? Mấy đứa bắt nạt con ?”

 

Khi còn nhỏ, bắt nạt chẳng một hai . Bà thì hoặc là mặc kệ, hoặc là bắt tự kiểm điểm .

 

Giờ cuối cùng cũng đến một nơi phù hợp với , cần sợ gạt rìa nữa.

Vậy mà bà bắt đầu lo cho chuyện giao tiếp của .

 

buồn bất lực:

 

“Họ là bạn con, hầu. Không chuyện mất mặt gì cả.”

 

Về đến nhà, bà dám bước căn phòng khách sạch sẽ, ngăn nắp của .

 

“Thì chúng , con cũng sống như .”

 

Loading...