Thiên Vị - 7

Cập nhật lúc: 2025-04-14 02:12:25
Lượt xem: 690

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8fEoLKj3oo

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lâm Nam của hiện tại hoàn toàn khác với Lâm Nam mà kiếp trước tôi mang theo. Thằng bé gầy gò, đen nhẻm, nhỏ xíu, mặc bộ đồ trẻ con cũ kỹ, trông không vừa vặn chút nào, còn ngắn hơn cả chiều cao của nó một đoạn.

 

Kiếp trước, nó được tôi nuôi dưỡng trắng trẻo mập mạp. Nếu không phải nhìn thấy khuôn mặt mà hóa thành tro tôi cũng nhớ rõ của Lâm Nam, có lẽ nhìn thấy một thằng bé gầy như khỉ thế này, tôi đã không thể nhận ra nó. 

 

"Sao dì lại đi học, sao dì không mang con theo như trước nữa?"

 

Lâm Nam nhìn thấy tôi thì nắm chặt vạt áo, con ngươi đỏ ngầu, có lẽ nó cảm thấy bị bỏ rơi, cứ trừng mắt nhìn tôi bằng đôi mắt hoa đào giống hệt Lâm Đồng, như thể việc tôi không mang nó theo là một chuyện tày trời. 

 

"Tôi không phải bố con, cũng không phải mẹ con, tôi không có nghĩa vụ pháp lý hay đạo đức nào phải mang theo con, vậy tại sao tôi phải tự tìm rắc rối mang theo con?" 

 

"Có phải dì trách mẹ và bà ngoại đối xử tệ với dì nên không chịu mang con theo không? Dì yên tâm, con sẽ trừ khử họ, như vậy dì sẽ chịu mang con bên cạnh." 

 

"Con nghĩ nhiều rồi, dù có Lâm Đồng hay bà ngoại con thì tôi cũng sẽ không mang theo con. Mau đi đi, đừng có chắn mắt tôi ở đây, nhìn thấy con là tôi thấy ghét."

 

Tôi nhận ra Lâm Nam đã sống lại, nó mang vẻ mặt âm hiểm không phù hợp với lứa tuổi, rất giống với vẻ mặt khi nó g.i.ế.c tôi ở kiếp trước. Nhìn thấy nó như vậy, trong lòng tôi dâng lên một cảm giác nguy cơ rất lớn, thế là tôi đuổi khách.

 

"Không thể nào! Dì rõ ràng yêu con đến thế, thương con như vậy, đối xử với con chẳng khác nào mẹ ruột, sao dì có thể không chịu đưa con đi? Dì đang lừa dối con!"

 

Lâm Nam hoàn toàn mất kiểm soát, nghe tôi đuổi đi, nó thậm chí còn cố gắng xông vào phòng tôi.

 

Tôi bị nó đẩy vào phòng, sợ tôi đuổi, Lâm Nam vừa vào đã ôm chặt lấy cái chăn trên giường, nhất quyết không chịu rời đi.

 

Thấy nó như vậy, tôi chỉ còn cách lấy điện thoại gọi cảnh sát.

 

Lâm Nam thấy tôi gọi điện, liền lao tới giật điện thoại của tôi, khiến tôi ngã nhào xuống đất, đầu đập mạnh vào cạnh bàn phía sau gáy.

 

Lâm Nam ôm lấy cánh tay tôi, giọng nũng nịu đầy hối lỗi: "Dì ơi, con xin lỗi, con không cố ý làm dì đau đâu. Dì đừng gọi người đưa con đi mà."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/thien-vi-hotm/7.html.]

 

Tôi kéo nó đứng dậy, lạnh lùng nói: "Không thể. Lâm Nam, cậu tránh xa tôi ra, hiểu chưa? Cậu không biết tôi ghê tởm khi nhìn thấy cậu đến mức nào đâu."

 

Tôi giữ chặt Lâm Nam, cố gắng mò lấy điện thoại gọi tiếp. Sau khi gọi cho cảnh sát, tôi gọi cho Lâm Đồng và mẹ tôi.

 

Khi Lâm Nam bị đưa đi, nó luôn nhìn tôi bằng ánh mắt căm hờn, đầy oán độc.

 

Tôi cảm thấy mình cần phải cẩn thận hơn. Ngày hôm sau, Lâm Nam ngồi đợi tôi ở sảnh khách sạn. Vừa thấy tôi, nó liền nở nụ cười ngây thơ như trẻ con, ngọt ngào gọi: "Dì ơi."

 

Tôi giả vờ không nghe thấy, lạnh lùng làm ngơ khi nó vẫy tay gọi chiếc taxi đang đậu chờ khách bên cạnh, định bụng đến khách sạn tham dự buổi họp lớp hôm nay.

 

Sắc mặt Lâm Nam tái mét, tôi cũng chẳng buồn để ý nó phản ứng thế nào. Một chiếc xe dừng ngay trước mặt, tôi cúi đầu định bước lên.

 

Lâm Nam chặn ngang trước mặt tôi, tay giơ lên chắn trước đầu xe, nói: "Dì ơi, trước kia dì quan tâm con lắm mà."

 

Tôi gạt phắt tay nó ra, buông lời cay đắng: "Vớ vẩn! Làm ơn dùng cái đầu bé tí toàn chứa thứ bẩn thỉu của cậu mà nghĩ cho kỹ xem, cậu nghĩ tôi thèm quan tâm đến một thằng nhãi ranh như cậu chắc?"

 

Tôi không thèm nhìn Lâm Nam đang thất thần thêm một cái nào nữa, trực tiếp lên xe.

 

Sợ Lâm Nam gây chuyện ở khách sạn rồi đổ thừa cho mình, ngay từ khi biết có một đứa trẻ đến tìm tôi ở quầy lễ tân, tôi đã gọi điện thoại cho mẹ, báo với bà là Lâm Nam đang ở chỗ tôi.

 

Tôi vừa lên xe thì mẹ tôi cũng vừa tới. Quay đầu lại, tôi kịp thấy mẹ đang véo tai Lâm Nam lôi xềnh xệch hắn lên một chiếc taxi.

 

Lòng tôi không chút mảy may xao động, quay đầu đi thẳng đến địa điểm tổ chức họp lớp.

 

Lớp trưởng tiến đến bên cạnh tôi hỏi: "Nghe nói cậu sắp gia nhập phòng thí nghiệm quốc gia rồi à?"

 

Loading...