Thiên Sứ Báo Thù Của Mẹ - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-11-01 10:40:34
Lượt xem: 1,856
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymGeQzV
Cập nhật lúc: 2024-11-01 10:40:34
Lượt xem: 1,856
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymGeQzV
Kiếp trước, tôi đã tin lời bà ta, thỉnh thoảng lấy năm, mười đồng từ ví bà ta để làm tiền tiêu vặt.
Cuối cùng bà ta lại kể với bố tôi rằng tiền trong ví cứ biến mất.
Bố tôi để ý rồi bắt quả tang tôi ngay tại chỗ.
Ngày hôm đó tôi đang lấy 50 đồng để đóng học phí.
Bố tôi túm đầu tôi, đập vào tường, mắng tôi là đồ ăn cắp.
Tôi nói rằng mẹ kế bảo tôi lấy, bà ta lại giả vờ kinh ngạc nói: “Dì chưa bao giờ nói thế.”
“Vân Trúc, dù con có muốn tiền tiêu vặt thế nào đi nữa, một vạn vẫn là quá nhiều, không hợp với thân phận học sinh của con.”
Mẹ tôi đến nhà bọn họ, quỳ gối cầu xin, còn bồi thường tiền lương năm tháng.
Bà vốn định mua chiếc xe điện mới nhưng đến c.h.ế.t vẫn không mua được.
Nhớ lại đến đây, tôi bước tới, rút mấy tờ trăm từ ví của mẹ kế, nhét vào túi quần.
Mẹ tôi xứng đáng có một chiếc xe mới.
7
Vài ngày sau, Sơ Đường về nhà.
Bốn người ngồi trên bàn ăn, mẹ kế nói: “Tiền của em bị mất rồi.”
“Chắc chắn là chị ta trộm!” Sơ Đường chỉ vào tôi nói.
Mẹ kế nói: “Con không ở nhà, sao con biết được?”
“Đúng là con không ở nhà nhưng lúc con còn ở đây, chưa bao giờ mất tiền.”
“Hư, đừng nói nữa, bố đang không vui.”
Sơ Đường ném cái muỗng xuống bàn: “Chị ta đến đây ngủ trên giường của con, con không được quyền nói sao? Tao nói đấy: Chu Vân Trúc, mày đúng là con ch.ó trộm cắp! Đồ ăn cắp!”
Cô ta khóc rồi chạy đi, mẹ kế vội vàng chạy theo.
Bố tôi lạnh lùng nói: “Nếu để tao biết được mày ăn trộm tiền, tao sẽ đánh gãy chân mày.”
“Tay của con vẫn chưa lành hẳn, con không trộm tiền.”
Bố tôi nhíu mày.
“Tiền đều mất vào cuối tuần.” Tôi nhắc nhở ông.
Bố nhìn về hướng Sơ Đường.
Tôi đi tới, mách với mẹ kế: “Em bôi nhọ cháu là trộm tiền, còn bắt cháu ngủ dưới sàn.”
“Con không có nói thế! Mày đừng có nói bậy!” Sơ Đường mắng hai câu, rồi nhận ra i: “Tao đã về rồi, không phải mày nên ngủ dưới sàn sao? Chuyện đó còn cần tao phải nói à?”
“Mẹ cháu chưa bao giờ bắt cháu ngủ dưới sàn.”
Mẹ kế nói: “Sơ Đường, chị mới tới, con để chị ngủ trên giường vài ngày đi, rồi đổi lại sau.”
Sơ Đường tức đến nghiến răng, đẩy mẹ kế: “Mẹ thật là thiên vị!”
Cô ta khóc rồi chạy vào phòng.
Tôi đi theo, nhảy lên giường của cô ấy, lấy ra cái MP4 mới mua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/thien-su-bao-thu-cua-me-dagx/chuong-4.html.]
Bây giờ vẫn là năm 2008, chiếc MP4 màu hồng khá hiếm.
Sơ Đường kinh ngạc: “Sao mày lại có cái này?”
“Bố mẹ mua cho tao.” Tôi nói với vẻ ngạc nhiên, “Ôi, quên mất, mẹ dặn tao không được nói cho mày, nếu lỡ mày biết thì cứ nói là mẹ tao mua.”
Sơ Đường vừa định nhảy xuống giường để đi chất vấn nhưng rồi lại dừng lại.
“Bọn họ sợ ảnh hưởng đến việc học của mày, nên không mua cho mày, đừng suy nghĩ nhiều.”
Sơ Đường nắm chặt tay, tức giận.
Tôi đắp lên mặt mình mặt nạ dưỡng da của cô ta, đeo tai nghe, bắt đầu nghe tiểu thuyết.
Vài ngày sau, tôi lên diễn đàn trường học của cô ta, viết một dòng vu vơ: “Nghe nói nhà của Sơ Đường rất giàu.”
Các bạn học hưởng ứng nhiệt tình, thậm chí có người đăng cả ảnh cô ta cầm chiếc MP4.
Tôi cầm bức ảnh đi khóc lóc kể với bố: “Sao em ấy lại có nhiều tiền tiêu vặt như vậy, còn có thể mua cả MP4, trong khi con thì không có đồng nào.”
Bố tôi giận đến tái mặt.
8
Đến cuối tuần, trong nhà có chuyện lớn xảy ra.
Sơ Đường trộm tiền, bị bố bắt quả tang.
Bố giận dữ quát: “Chúng ta có thiếu tiền cho con đâu? Còn nhỏ mà đã dám trộm cắp?”
Sơ Đường khóc nức nở: “Các người để cô ta ở đây, cho cô ta ngủ trong phòng con, dùng đồ của con, cô ta có MP4 mà con không có, con lấy một ít tiền thì sao? Con sai ở đâu?!”
“Tôi có MP4 gì đâu.” Tôi bỏ cuốn sách cũ xuống, dùng tay áo đồng phục lau mồ hôi: “Mấy thứ như thế chỉ có ở trường học quý tộc của các người mới có thôi, tôi còn chưa từng thấy qua.”
Mẹ kế lạnh lùng nhìn tôi: “Có lẽ là cháu thật sự có.”
Bà ta lục soát cặp sách và cả phòng của tôi nhưng không tìm thấy gì.
Tôi tiếc nuối lắc đầu: “Có lẽ em gái thấy bạn học có, nên cũng muốn được như bọn họ.”
“Cô ta nói dối!” Sơ Đường khóc to.
Bố tức giận tát mạnh vào mặt Sơ Đường: “Con mới là người nói dối!”
Tôi hỏi mẹ kế: “Dì, dì mất bao nhiêu tiền? Chỉ bằng giá một cái MP4 thôi sao?”
Bố đánh Sơ Đường: “Nói đi!”
“Con... Con mua giày thể thao, MP4 và mấy thứ khác…”
Mẹ kế lớn tiếng: “Ta mất cả hơn mười triệu!”
Sơ Đường vội vàng nói: “Đúng! Đúng! Chị ấy chắc chắn cũng ăn trộm!”
“Em trộm thì cứ nhận, sao cứ bắt tôi chịu tội thay?” Tôi thở dài, đưa ra tấm ảnh trên diễn đàn trường: “Em mới chuyển đến trường mới, muốn hòa nhập với các bạn, nên ngày nào cũng mời bọn họ ăn uống, bố mẹ có thể hiểu điều đó. Nhưng em cứ nắm chặt tôi không buông, tôi thực sự không hiểu nổi, tại sao em cứ muốn tôi phải sống khổ như vậy?”
Bố nghe xong lại càng tức giận, đánh mạnh hơn: “Đi mời bạn ăn ở ngoài, về nhà lại vu oan cho chị, mẹ con đã dạy con thế nào?”
Sơ Đường từ nhỏ chưa từng chịu uất ức như vậy, đột nhiên nổi điên, miệng sùi bọt, đập đầu xuống đất:
“Không ai tin con! Các người chỉ tin cái đồ chó c.h.ế.t đó! Con c.h.ế.t các người mới vui đúng không? Con c.h.ế.t các người mới vui!”
Rồi định nhảy lầu.
Vui lòng mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo lỗi đúng sẽ được thưởng ngay 1,000 xu.
Đối với mỗi báo cáo "Truyện không chính chủ" chính xác sẽ nhận ngay 10,000 xu.