Tín hiệu livestream chập chờn, hình ảnh lúc ẩn lúc hiện trong màn sương dày đặc.
Tiếng thở của rõ mồn một, pha lẫn âm thanh gió rít qua những khe tường đổ nát.
"Tín hiệu yếu," thì thầm, cố gắng giữ máy định.
" cần tìm một điểm trú chân tạm thời để định bùa chú và thiết ."
Những đôi mắt trắng dã trong bóng tối dường như biến mất, nhưng cảm giác theo dõi thì vẫn còn nguyên, nặng nề như đá đè vai.
Chiếc la bàn tay ngừng rung lắc, kim chỉ loạn xạ, mất phương hướng.
Thứ khí trường ở đây xáo trộn thứ.
đẩy nhẹ cánh cửa gỗ mục của một căn nhà hoang gần đó.
Tiếng kêu cót két của nó vang lên chói tai trong gian tĩnh mịch, như xé toạc màn đêm.
Bên trong là một căn phòng nhỏ, đồ đạc ngổn ngang, phủ đầy bụi và mạng nhện.
Mùi ẩm mốc, mùi gỗ mục nát và một thứ mùi kỳ lạ, ngọt ngào nhưng gây buồn nôn, xộc thẳng mũi.
nhanh chóng đặt máy lên một chiếc bàn gỗ xiêu vẹo, lấy một bó hương vòng và mấy tờ bùa màu vàng từ balo.
" cần thiết lập một vòng bảo vệ tạm thời," giải thích cho khán giả, tay ngừng bận rộn.
"Khí âm ở đây quá nặng, nếu bùa chú, những thứ ngoài sẽ dễ dàng xâm nhập."
cắm những cây hương vòng xuống nền đất, tạo thành một vòng tròn hảo xung quanh .
Rồi dán những tờ bùa lên cửa và cửa sổ.
Mỗi một tờ bùa dán lên, giấy cong vênh như gió lùa, và những ký tự màu đỏ đó dường như rực lên một cách yếu ớt.
Vừa , cảm nhận rõ ràng sự chống đối từ môi trường xung quanh.
Như thể ngôi nhà "thanh tẩy".
Đột nhiên, từ góc phòng tối nhất, một tiếng động khẽ vang lên.
Lạch cạch... Lạch cạch...
Nghe như tiếng một hạt cườm, hoặc viên bi, đang lăn nền gỗ.
và máy cùng xoay về hướng đó.
Ánh sáng từ đèn flash của máy chỉ chiếu một ngắn, để lộ một con búp bê vải cũ kỹ, quần áo rách tả tơi, chỏng chơ nền nhà.
Gương mặt búp bê thêu vụng về, đôi mắt chỉ là hai hạt cúc đen, nhưng mang một vẻ gì đó vô cùng kỳ quái.
Team Dưa hấu không ngọt_ Truyện chỉ đăng trên MonkeyD_vui lòng không re-up ra ngoài.
Và kế bên nó, một viên bi thủy tinh màu xanh đang lăn lẻ loi.
Lạch cạch...
Viên bi lăn một nhịp.
im lặng, cố gắng lắng .
chỉ tiếng viên bi.
Còn một thứ âm thanh khác, nhỏ, yếu.
...Khóc...
hơn là tiếng nức nở, tiếng thút thít của một đứa trẻ.
Tiếng đó đến từ một hướng cố định, mà như vang lên từ khắp căn phòng, từ trong những bức tường mục nát, từ nền nhà lạnh lẽo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/thien-menh-chu-ba/chuong-6-trong-can-nha-hoang-dau-tien.html.]
Dòng bình luận livestream cuồng loạn.
"Có đứa bé ở đó ?"
"Nghe thấy ! Thật kinh khủng!"
"Chủ phòng cẩn thận!"
từ từ dậy, tay cầm chặt tấm thẻ bài ngọc.
Nó đang nóng lên, nhưng là thứ nhiệt độ ấm áp bình thường, mà là thứ nóng rát như cảnh báo nguy hiểm cực độ.
"Đây là linh hồn của một đứa trẻ," thì thầm, mắt rời khỏi góc phòng tối.
"Đây là 'Ảo Ảnh'. Một thứ tạo để nhử và suy yếu ý chí của kẻ xâm nhập. Đừng theo nó."
tiếng ngày càng to, ngày càng thảm thiết.
"Mẹ ơi... con sợ... đưa con về nhà..."
Rồi bỗng nhiên, con búp bê vải bật dậy.
Hai hạt cúc đen của nó như dán chặt ống kính máy .
Cánh cửa đẩy bỗng sập mạnh với một tiếng "đùng" chói tai.
Những tờ bùa cửa rung lên dữ dội, một tờ bong nửa mặt.
Căn phòng tối om, chỉ còn ánh sáng yếu ớt từ màn hình máy và những ngọn hương vòng đang cháy dở.
Khói hương xoáy thành những hình thù kỳ quái, như những bàn tay đang vươn .
Tiếng trẻ con bỗng biến thành tiếng khúc khích, the thé, đầy vẻ tà ác.
"Chơi với em ... Ở đây với em ..."
hít một thật sâu, vì sợ hãi, mà để tập trung.
Tay rút nhanh một cây trâm bằng bạc từ trong tóc xuống, khẽ chích đầu ngón tay cái.
Một giọt m.á.u đỏ tươi nhỏ xuống tấm thẻ bài ngọc đen.
Tấm thẻ như kích hoạt, bừng sáng lên một ánh hào quang màu tím nhạt, tỏa xung quanh một luồng chấn động vô hình.
Ánh sáng tím lướt qua, tiếng the thé đột ngột tắt lịm.
Con búp bê ngã vật xuống đất, bất động. Viên bi thủy tinh cũng ngừng lăn.
Căn phòng trở im lặng, chỉ còn tiếng gió rít bên ngoài và tiếng thở dồn dập của .
Tín hiệu livestream cũng đột nhiên định trở .
" ," , giọng run nhưng vững vàng.
" chúng thể ở đây lâu. Thứ chỉ là 'thử mùi' của nó. Nó đang dò xét ."
thu dọn đồ đạc nhanh chóng.
Trước khi rời , thoáng qua con búp bê.
Một ý nghĩ lóe lên: đứa trẻ , lẽ thực sự c.h.ế.t ở đây, và linh hồn non nớt của nó thứ trong làng bắt giữ, biến thành công cụ.
"Tối mai," với khán giả, mở cánh cửa căn nhà hoang bước ngoài, "chúng sẽ chạy trốn nữa. Chúng sẽ tìm trung tâm của tất cả - ngôi miếu cổ."
Màn sương bên ngoài dường như còn dày đặc hơn.
Và trong làn sương đó, xa xa, như thấy thấp thoáng một bóng mặc áo tơi, đầu đội nón lá, im như một bức tượng, hướng về phía .
Buổi livestream kết thúc trong hình ảnh đó.