Thiên Lý Du Nhân Bất Nhiễm Trần - Chương 7. Thiên Lý Bất Nhiễm Trần?

Cập nhật lúc: 2025-12-05 12:51:32
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hai ngày , ba gã nô lệ vượt qua huấn luyện thử thách của Huấn Sát Nô tham kiến Giới chủ cùa Dục Vọng giới.

 

Giới chủ lẳng lặng chăm chú hai thiếu niên sóng vai quỳ ở điện.

 

Ánh sáng mặt trời hắt lên hai hình khôi ngô, vẻ khí khái khiến ai cũng bất giác đưa mắt . Cả hai như con d.a.o sắc bén mài giũa.

 

“Tốt lắm, quả nhiên là nhân tài , Kỳ trưởng lão phí tâm .” Nam t.ử tít cao gật đầu , vẻ hài lòng.

 

“Tạ ơn Giới chủ, thuộc hạ chỉ cố tròn chức trách mà thôi.” Kỳ trưởng lão hình cao lớn chắp tay khom , “Hai tên khá xuất sắc trong trận tàn sát, xin Giới chủ ban tên theo lệ.”

 

Ban tên. Từ một kẻ tước danh tính cho đến khi cái tên khác của riêng , mỗi nô lệ đều cần mồ hôi và m.á.u tươi chứng minh thực lực mới tư cách .

 

Vương giả ghế ngọc khẽ trầm ngâm, chỉ một trong hai thiếu niên.

 

“Từ hôm nay trở ban tên cho ngươi là Hắc Dạ, Sát Nô doanh. Còn kẻ ... là nhân loại ?”

 

Gã nô lệ loài nghiến chặt răng. Hay cho giới chủ Dục Vọng giới. Hắn nhớ rõ đối tượng mà chính hạ lệnh bắt nữa .

 

“Bẩm Giới chủ, là một trong nô lệ Giới chủ cho bắt từ Linh Nhân giới đến năm .”

 

“Người Linh Nhân Giới, thể đến nước cũng nhiều.” Vương giả mỉm như điều suy nghĩ, chống má quan sát một hồi, “Đi gọi Thiên Lý đây.”

 

Trong đại điện yên tĩnh chút tiếng động. Đồng bạn bên cạnh âm thầm đưa mắt sang với vẻ lo lắng, lòng bàn tay gã nô lệ loài đổ đầy mồ hôi. Có lẽ quá lâu, thế nhưng cảm thấy gì dài đằng đẵng hơn lúc , mỗi một giây đều như đang giày vò. Gã ngẩng đầu, sợ ánh mắt của sẽ tiết lộ tâm tư, chỉ gắt gao dán mắt nền nhà ngọc thạch đầu gối.

 

Lát , bên tai gã nô lệ loài mộ âm thanh xa lạ vang lên, thanh lạnh như dòng nước suối chảy qua ngọc thạch, dễ , lạnh. Kẻ quỳ xuống tự lúc nào, chỉ thấy tiếng sột soạt của vạt áo.

 

“Thiên Lý tham kiến Giới chủ.”

 

“Thiên Lý, nhiệm vụ ngươi thành , vẫn đang nghĩ nên thưởng gì cho ngươi.”

 

“Đa tạ Giới chủ, Thiên Lý dám.”

 

“Luận công ban thưởng, tại dám.” Giới chủ khẽ mấy tiếng, “Trong Thất Sát Nô, chỉ ngươi thuộc hạ, gã là sát thủ mới tới, để ảnh vệ cho ngươi, ?”

 

“Giới chủ quan tâm, Thiên Lý xin tuân theo sắp xếp.”

 

“Nếu như thế, kể từ hôm nay mạng của là của ngươi . Tên của , ngươi tự ban .” Câu hờ hững ngưng một lúc tiếp, “Ta xưa nay ngươi thích Linh Nhân Giới, điều Kỳ trưởng lão răn dạy một phen vất vả đấy. Trừng phạt tùy ngươi, chỉ đừng tùy tiện g.i.ế.c nữa là .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/thien-ly-du-nhan-bat-nhiem-tran/chuong-7-thien-ly-bat-nhiem-tran.html.]

 

“Đa tạ Giới chủ chỉ điểm, Thiên Lý sẽ chừng mực.”

 

“Thiên Lý ngươi việc luôn thỏa đáng, yên tâm, lui xuống , dạy quy củ cho .”

 

“Vâng.”

 

Giới chủ xong việc, nhanh chóng rời khỏi. Gã đồng bạn tên mới là Hắc Dạ cũng theo Kỳ trưởng lão mất. Gã nô lệ loài vẫn cúi gầm xuống đất. Lát , bên tai gã vang lên giọng trong trẻo thanh lãnh.

 

“Từ bây giờ, ngươi gọi là Bất Nhiễm Trần.”

 

Gã nô lệ bật , chua chát. Một nô lệ thấp hèn chịu trăm ngàn chà đạp, khinh bỉ lăng nhục hề thương tiếc đặt cho cái tên là “Bất Nhiễm Trần”. Nực . Châm biếm .

 

Tiếng của gã nô lệ khiến chủ t.ử mới của mấy vui. Chàng cất tiếng lệnh:

 

 

“Bất Nhiễm Trần, ngẩng mặt lên.”

Gã nô lệ loài , bắt đầu từ lúc gọi là Bất Nhiễm Trần ngẩng đầu lên. Và gã sững , thẫn thờ.

 

Trước mắt của gã là một thiếu niên mặc một bộ đồ trắng thuần ngời lên trong ánh nắng. Tóc đen xõa dài vai, con ngươi lấp lánh tựa làn nước, gò má mềm mại mịn màng, hình nhỏ nhắn trông vẻ yếu ớt. Gã nô lệ loài xác định thiếu niên thuộc chủng loài nào, nhưng trong cảm nhận của gã, giống như tinh linh, mỏng manh đến mức như chỉ chạm sẽ vỡ vụn.

 

Bất Nhiễm Trần cứng đờ vì kinh ngạc.

 

Thiên Lý Thất Sát, một trong những sát thủ tinh nhuệ của ma giới trải qua trăm trận đ.á.n.h khiến tứ đạo tà giới kinh hồn táng đảm.

 

Không ngờ... chỉ là một thiếu niên tuổi chừng mười sáu.

 

Cảm nhận ánh mắt đang , đầu chỗ khác, vẻ đang kiềm chế sự mất kiên nhẫn. Chân nhỏ rảo bước. Bất Nhiễm Trần cũng dậy, vội vã đuổi theo .

 

Cả hai im lặng theo lối mòn hồi lâu, cuối cùng cũng đến nơi sâu nhất trong một vườn hoa. Đột ngột tiến , cứ ngỡ đang biển hoa.

 

Những cánh hoa mịn màng, mượt mà đủ màu sắc, muôn hình vạn trạng. Hoa trắng tuyết như da của , hoa đỏ thắm như môi nữ tử, hoa phớt hồng như gò má non tơ,… Một cơn gió lạnh thổi qua, hoa rơi lác đác, thậm chí còn mấy cánh hoa rơi lên tóc thiếu niên, tóc đen như mực, cánh hoa như tuyết, trắng đen phân minh trông thực mắt.

 

Cảnh tượng chẳng khác gì tiên cảnh. Nếu bản đang là nô lệ quản thúc, Bất Nhiễm Trần cũng tin đây là một trong những trọng địa của ma giới. Giọng lành lạnh của thiếu niên vang lên, phá vỡ cơn mộng tưởng của gã nô lệ.

 

“Đây là cửu d.ư.ợ.c , uống .”

 

Tay nhỏ của xòe , đưa đến mặt gã một viên t.h.u.ố.c tròn xoe, óng ánh nhiều màu sắc.

Loading...