Bất Nhiễm Trần giàn hoa, màng tới những huyên náo xung quanh, hai tay áo khẽ phất phơ, gương mặt tuấn mỹ lạnh lùng, mi mắt rũ xuống che tròng mắt sáng, một bộ thanh sam hòa trong bóng hoa. Trông lúc cô quạnh bi ai siêu phàm thoát tục. Thiếu niên sững dáng vẻ như nhiễm một hạt bụi trần , tâm tình kìm hãm mà giật nảy.
Nàng bước đến bên cạnh , thỏ thẻ cất tiếng hỏi: “Ngươi là ai?”
Câu hỏi bình thường, nhưng giọng bình thường chút nào, dịu dàng đến tận xương tủy, mang ba phần quở mắng ba phần yêu kiều, khiến bất cứ ai cũng cảm thấy tâm hồn mềm một nửa.
Bất Nhiễm Trần ngẩng đầu lên, mắt bỗng chói lóa như ánh lửa chiếu .
Thiếu nữ mặt nóng bỏng và quyến rũ chẳng khác gì một ngọn lửa hừng hực. Mái tóc đen huyền dợn sóng mượt mà như dòng suối, xõa làn da trắng như ngà voi, môi mọng đỏ như quả đào, mắt đen lúng liếng. Gương mặt của nàng khiến bất cứ gã đàn ông nào cũng điên đảo thần trí. Huống hồ chi, gương mặt còn gắn liền với một cơ thể mềm mại uyển chuyển, nơi cần thon thả thì vô cùng thon thả, chỗ cần đầy đặn thì vô cùng đầy đặn. Nàng vận một bộ trang phục bằng lụa mỏng, lay động theo mỗi cử chỉ những đường cong cứ mơ hồ ẩn hiện càng tăng vẻ phong tình vô hạn.
Bất Nhiễm Trần cau mày trả lời thiếu nữ. Nơi chóp mũi truyền đến mùi hương câu hồn đoạt phách, kín đáo khẽ lùi một bước. Như thấy sự né tránh của , thiếu nữ càn rỡ quan sát.
“Người mới của Sát Nô doanh ? Sao từng thấy bao giờ. Nói tỷ tỷ , ngươi tên gì?” Ngón tay ngọc ngà với những chiếc móng sơn màu đỏ tươi vươn tới như mơn trớn mặt trai, nhanh chóng nghiêng né tránh.
Thiếu nữ vẫn tươi vẻ gì là tức giận, nhưng giọng mềm mại của nàng thốt một câu khiến Bất Nhiễm trần thể trả lời: “Ngươi là nô lệ mới ? Chưa nắm rõ phép tắc ? Hay là để thu ngươi về, từ từ dạy dỗ ngươi nhé?”
Bất Nhiễm Trần gục đầu, cố nén nhục nhã đáp lời: “Không dám, nô chủ tử, ban tên.”
“Thế ? Vậy hỏi tên của ngươi, ngươi lạo trả lời? là ngươi đợi lúc thì mới…”
Một giọng trong trẻo chen ngang giọng đầy mị lực của thiếu nữ . Giọng , gọi tên của trai:
“Bất Nhiễm Trần.”
Câu trong vắt lạnh lùng lọt tai, bàn tay ngọc càn rỡ khựng . Sau đó thiếu nữ mỉm , đầu vóc dáng thanh lãnh đang ở hành lang đang đến.
Nàng đến mười phần rực rỡ: “Thì là nô lệ của Thiên Lý. Gần đây Thiên Lý khỏe ?”
“Tàn Nguyệt mới về núi, ắt hẳn vất vả .” Thiên Lý khách sáo gật đầu.
“Cũng bình thường, ngoài núi dễ chịu hơn trong giới.” Thiếu nữ che miệng duyên, “Trước lời đồn Giới chủ ban ảnh vệ cho , chính là ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/thien-ly-du-nhan-bat-nhiem-tran/chuong-12-cuu-giup-va-bo-roi.html.]
“Không sai.”
“Nói đến đây, Giới chủ với Thiên Lý thật.” Tàn Nguyệt như oán giận, “Người tuấn tú như thế cũng để cho .”
“Đều là ân điển của Giới chủ.”
“ thích cho lắm.” Mắt Tàn Nguyệt sóng sánh tựa nước, giọng càng mềm dẻo, “Hay là đổi với ? Chàng thể tùy ý chọn khác bên cạnh .”
“Đa tạ Tàn Nguyệt, đáng tiếc Giới chủ ban tặng, Thiên Lý tiện đem đổi.”
“ là đáng tiếc.” Tàn Nguyệt thở dài, “Người xuất sắc như thế, động tâm đây, chê sẽ thường xuyên tìm trò chuyện chứ?”
“Tùy ý Tàn Nguyệt.” Thiên Lý để ý, xoay tính .
“Thiên Lý , Giới chủ sai Rết Tinh quốc là thật ư?” Tàn Nguyệt mệt mỏi dựa giàn hoa, là vô tình cố ý, cơ thể mềm mại cách gần.
“Quả nhiên Tàn Nguyệt nhanh nhạy tin tức.”
“Chàng đưa cùng ?”
“Tự sắp xếp.”
“Muội lắm mồm chút, nhưng ảnh vệ tiếng mà miệng giữ thì ích lợi gì .” Tàn Nguyệt khẽ , “Chàng tiếc, nhưng thấy lãng phí. Hay là để bẩm lên Giới chủ đổi khác cho ? Đổi hành sự linh hoạt cũng tiện hơn.”
“Chỉ là một ảnh vệ nho nhỏ, để Tàn Nguyệt phí tâm .” Thiên Lý cong môi,“Có điều Giới chủ sắp xếp tự đạo lý, Thiên Lý dám tự đoán, dám phiền, chuyện gì hẵng để ngày khác .” Nói xong hất cằm chỉ Bất Nhiễm Trần, lưng bước dọc theo hành lang.
Bất Nhiễm Trần như một con rối, ngoan ngoãn theo lưng Thiên Lý. qua khỏi khúc quanh thì biến mất, bỏ một bơ vơ. Bất Nhiễm Trần cũng lấy kinh ngạc nữa, quen chủ t.ử đột ngột bỏ rơi như thế .
Đột nhiên vỗ vai, Bất Nhiễm Trân trở tay chụp lấy, bấm mạnh mạch môn của đối phương, đưa mắt lên thì lập tức trái tim thả lỏng.
“Ngươi vẫn cứ thích đùa như thế!”
Trước mắt , Hắc Dạ đang nhe răng toe toét, nước da của gã ngăm đen bóng loáng càng hàm răng trắn lộ rõ. Bất Nhiễm Trần chút hâm mộ gã đồng bạn hoạt bát khỏe mạnh, như chú ngựa con thỏa sức vẫy vùng thảo nguyên.