Sáng sớm hôm sau, Lâm Hành Châu lại đến gõ cửa.
Sắc mặt hắn hầm hầm: "Hôm qua đi vội, quên nói chính sự."
Hắn bảo rằng Đại Thịnh quốc nay quốc lực hùng mạnh, bệ hạ định tổ chức một "Vạn Quốc Đại Hội."
Mà việc này tất nhiên giao cho Đại Lý Tự phụ trách. Ta, một sứ thần xuất sắc, dĩ nhiên không thể thoát:
"Ngươi từng đến sứ Yến quốc và Tây Phiên, vậy tiếp đãi sứ thần bọn họ cũng giao cho ngươi."
Ta thản nhiên đáp, chỉ là tiếp đãi vài vị sứ giả, chẳng có gì to tát.
Nhưng hắn lại nói: "Lần này, người đến đều là quốc quân."
Khoan đã!
Bạn đang đọc truyện do Lộc Phát Phát dịch hoặc sáng tác. Follow để nhận thông báo khi có truyện mới nhé! Mình sẽ lên tằng tằng tằng đó
Ý ngươi là, ta không chỉ phải đối diện với vị hoàng đế Yến quốc từng bị ta mạnh bạo cưỡng hôn...
Mà còn gặp lại quốc quân của Gia Tủy quốc, người ta từng lột áo hắn?!
Nhưng dù thế nào, có muốn tránh cũng không được.
Bởi vì Lâm Hành Châu còn nói: "Lần trước ngươi diện thánh, ngạo mạn quá mức, quên thỉnh phong hàm. Ta đã thay ngươi bẩm tấu chuyện khai riêng tộc phả, bệ hạ nói chỉ cần Vạn Quốc Đại Hội suôn sẻ, sẽ lập tức ban cho ngươi."
Nói cách khác, nếu hội nghị có sơ suất, chuyện khai riêng tộc phả cũng tiêu tan.
Đây là đại hội đầu tiên sau khi tiểu hoàng đế thân chính.
Đại Lý Tự bận rộn vô cùng, thậm chí tuyển thêm không ít sứ thần mới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/thien-kim-tuong-phu-hoa-than-su-than/15.html.]
Bao gồm cả Giang Tĩnh Hiền.
Lâm Hành Châu dặn dò: "Giang tướng quốc bao năm triều chính, sắp đặt người vào đây cũng không khó, ngươi chớ để bụng."
Ta cười nhạt: "Nữ tử có thể vào triều làm quan là chuyện tốt, ta sao phải buồn?"
Rốt cuộc, Vạn Quốc Đại Hội cũng khai mạc.
Các vị quốc quân lần lượt xuất hiện.
Giang Tĩnh Hiền tươi cười bước tới đón tiếp, ánh mắt sáng rỡ: "Ngài là quốc quân của XX quốc ư? Lâu nay đã nghe danh, hôm nay diện kiến quả nhiên phong thái bất phàm! Mời ngồi bên này, mời ngồi bên này!"
Còn ta...
Ta ngồi thu lu trong góc, ung dung ăn dưa ngọt.
Bỗng một bàn tay to đập mạnh lên vai ta. Ta quay đầu lại, lập tức mặt lạnh: "Giang đại công tử, ngươi vỗ ta làm gì?"
Hắn nhíu mày, tỏ vẻ bất mãn với cách gọi này.
Vị "ca ca" từng cao cao tại thượng nay cũng cúi đầu cùng ta cắn một miếng dưa.
Hắn mở lời, vẫn khó nghe như trước: "Tiểu nha đầu nhà quê, sao không để ý đến ta?"
Ta bẻ tay răng rắc.
Hắn lập tức ngoan ngoãn sửa lời: "Tàn đại nhân, ngươi cũng tới dự Vạn Quốc Đại Hội sao?"
"......"