Tây Nhiệt Bố nâng ly rượu vang, khóe môi vẫn giữ nụ cười tự tin:
“Các vị là khách, vậy mời các vị ra trước.”
Ta khoanh tay hành lễ:
“Vậy thì không khách sáo nữa.”
Ta ra hiệu cho thuộc hạ bắt đầu.
Tiểu đệ Ất bước lên:
“Ta tên là Từ Vân Phong, Doãn Thiên Cường, Giang Ánh Sơ, Cố Thiến Thiến…”
Một hơi đọc hết một trăm năm mươi chữ!
Tây Nhiệt Phổ cứng đờ, nụ cười trên môi tắt hẳn, nặng nề đặt ly rượu xuống bàn:
“Các ngươi gian lận!”
Ai gian lận chứ?
Ta bảo tiểu đệ Bính lặp lại một lần nữa:
“Hắn tên là Từ Vân Phong, Doãn Thiên Cường, Giang Ánh Sơ, Cố Thiến Thiến…”
Không sai một chữ.
Tây Nhiệt Phổ trừng mắt, kinh ngạc thốt lên:
Bạn đang đọc truyện do Lộc Phát Phát dịch hoặc sáng tác. Follow để nhận thông báo khi có truyện mới nhé! Mình sẽ lên tằng tằng tằng đó
“Sao có thể như vậy?”
Ta che miệng cười trộm.
Bọn ta đã ghép tên của năm mươi người lại với nhau, làm sao mà không qua được cửa này?
Thực ra, nếu hắn không chấp nhận, ta vẫn còn kế sách thứ hai.
Chúng ta ai mà chẳng thuộc làu làu Tam Tự Kinh, có đến hơn một ngàn chữ!
Xem ra đúng là man di, thua thiệt vì không có học vấn.
…
Tây Nhiệt Phổ đẩy ly rượu sang một bên, chơi xấu không muốn đấu nữa.
Ta nhún vai:
“Người Gia Tủy quốc quả thực thay đổi thất thường. Nhưng không sao, phong phạm đại quốc, ta không chấp nhặt với ngươi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/thien-kim-tuong-phu-hoa-than-su-than/10.html.]
Sau đó, ta hỏi hắn khi nào sẽ ký kết minh ước, quy phục Đại Thịnh làm tông chủ quốc.
Tây Nhiệt Phổ lảng tránh: “Việc này… để ngày mai bàn lại.”
Bọn ta đành tạm lưu lại Gia Tủy quốc.
Nửa đêm, ta giật mình tỉnh giấc.
Mơ hồ cảm giác có ngón tay lạnh lẽo lướt qua gò má.
“Ta thích nữ nhân thông minh, chỉ tiếc ngươi là người Đại Thịnh.”
Ta mở to hai mắt, lập tức tóm c.h.ặ.t t.a.y hắn: “Người Đại Thịnh thì sao?”
Tây Nhiệt Bố sững sờ: “Ngươi lại tỉnh rồi?”
Sao? Chẳng lẽ ta không nên tỉnh?
Ta nhắm mắt lại, bình thản nằm xuống: “Vậy ta ngủ tiếp đây, tùy ngươi.”
Hắn nhìn ta như vậy, lại đột nhiên bật cười sang sảng.
Ta nhíu mày, thật không cho người ta ngủ sao?
Tây Nhiệt Bố trầm giọng hỏi: “Ngươi không sợ ta gi.ế/.t ngươi sao?”
Vậy thì ta càng có hứng thú!
Ta bật dậy, ánh mắt sáng rực nhìn hắn: “Mau động thủ đi!”
Hắn giơ tay lên, làm động tác bóp cổ.
Ta phấn khích nhìn thẳng vào ánh mắt u ám của hắn.
Ngay khi ta tưởng có thể toại nguyện, hắn lại buông tay.
“Hừ, người Trung Nguyên các ngươi thật giảo hoạt. Nếu ta gi./ế/t ngươi hôm nay, e rằng ngày mai mười vạn đại quân Đại Thịnh sẽ kéo tới. Ngươi muốn dụ ta tự diệt quốc sao?”
Không ngờ hắn cũng biết tính toán đấy.
Ta hụt hẫng nằm xuống lần nữa.
Hắn lại ngồi xuống mép giường, chậm rãi nói:
“G/i/ế/t không được ngươi, vậy làm khách của ta tại Gia Tủy quốc thì sao? Ta thấy ngươi thú vị, có lẽ nên giữ ngươi lại trong trướng lớn của ta, làm nữ nô của ta.”
Cái gì?
Ngươi dám nói lại một lần nữa không!