THIÊN KIM THẬT LÀ KẺ BỊ RUỒNG BỎ - Chương 6

Cập nhật lúc: 2024-07-10 10:00:18
Lượt xem: 2,279

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tôi còn chưa nói xong, tiếng hét của Tống Nhạc Viên đã truyền đến từ bên ngoài biệt thự.

 

"Bố mẹ!"

 

“Tống An Lạc rạch mặt con, mẹ ơi, cứu con với!”

 

Khi Tống Nhạc Viên chạy vào, cô ta đang mặc chiếc váy công chúa giống như cái váy mà tôi đã mặc khi bị bắt cóc.

Edit bởi Ú nu phơi nắng, đứa nào reup sẽ bị ỉa chảy suốt đời!!!

 

Vẻ mặt của bố mẹ biến sắc.

.

"Tống An Lạc, con khốn do gái đ.i.ế.m sinh ra! Nó dám rạch mặt con."

 

Sắc mặt mẹ tôi tối sầm, lạnh lùng hỏi lại: “Con vừa nói Lạc Lạc là do ai sinh ra?”

 

Lúc này Tống Nhạc Viên mới nhận ra mình đã lỡ lời, sợ hãi đến mức khó lắm mới có thể ngừng khóc.

 

Bố tôi bất mãn chỉ vào cô ta:

 

“Ai bảo con ăn mặc như thế này?!”

 

"Mau cởi ra cho bố, đi xử lý lại đống máo trên mặt đi."

 

Tống Nhạc Viên tức giận chỉ vào tôi: "Bố..."

 

“Cút!”

 

Tống Nhạc Viên lập tức sợ hãi co rúm cả người, tuyệt vọng đi lên tầng trên.

 

Chiếc váy này là kiểu dáng tôi mặc khi bị đối thủ kinh doanh của bố tôi bắt cóc. Nó từng được trưng bày ở tập đoàn Tống thị trong ba ngày.

 

Bố tôi luôn coi đó là sự sỉ nhục lớn nhất trong cuộc đời ông.

 

Nhà họ Tống đã kinh doanh ở Bắc Kinh nhiều năm, từ trước đến nay mọi việc đều thuận lợi, chỉ đến đời bố tôi mới xảy ra chuyện lớn như vậy.

 

Vì sơ suất trong vụ bắt cóc tôi mà bố tôi suýt nữa đánh mất quyền thừa kế vào tay các chú các bác khác.

 

Tống Nhạc Viên vốn tưởng rằng cô ta là tiểu thư nhà họ Tống nhiều năm, không có gì phải sợ hãi, nhưng lại không hề biết rằng tầng lớp quý tộc trong giới Bắc Kinh chính là vòng xoáy sâu nhất.

 

Chỉ những người thực sự hữu ích mới có thể tiếp tục tham gia vào trò chơi của người giàu.

 

Nếu cô ta không vô tình cứu được Chu Hoài, con trai duy nhất của nhà họ Chu, để bố tôi nhìn thấy hy vọng liên hôn giữa hai nhà thì có lẽ cô ta đã sớm bị xử lý giống như những chú bác khác rồi.

 

Cô ta chỉ biết bố tôi cho phép cô ta giả mạo thành tôi để lừa gạt ông nội lúc ông đang hấp hối, khiến ông cho rằng tôi đã được tìm về rồi, an tâm mà truyền lại cơ nghiệp cho bố tôi.

 

Lúc đó bố tôi đã vận dụng hết các nguồn lực trong tay, nếu vẫn không thể tìm được tôi thì chính là do sự kém cỏi của ông ấy, di chúc của ông nội sẽ lập tức được sửa đổi.

 

Khi bố tôi tìm đến địa điểm bắt cóc, ở đó chỉ còn lại Tống Nhạc Viên, dù thế nào đi nữa thì cô ta cũng phải là đại tiểu thư nhà họ Tống.​

 

7.

 

Tôi bắt đầu ngâm nước thuốc xóa sẹo.

 

Đây là phương thuốc do bố tôi đặc biệt tìm ra, có thể nhanh chóng loại bỏ vết sẹo cũ trên cơ thể, nhưng cái giá phải trả là miệng vết thương sẽ đau đớn và ngứa ngáy gấp trăm lần, sống không bằng chết.

 

Tôi đã đồng ý dùng thuốc mà không chút do dự.

 

Bố tôi hài lòng khen ngợi: “Con gái nhà họ Tống nên có bộ dạng như thế này mới phải.”

 

Trong một tháng Tống Nhạc Viên bị cấm túc, ngày nào tôi cũng ngâm mình trong thuốc tắm. Ngay cả vị bác sĩ già cũng nói rằng ông ấy chưa bao giờ nhìn thấy một cô bé nào không sợ đau như tôi, thậm chí khi bị đau còn không rên một tiếng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/thien-kim-that-la-ke-bi-ruong-bo/chuong-6.html.]

 

Tại buổi dạ hội kinh doanh của nhà họ Tống, tôi mặc một chiếc váy trắng tinh, phối hợp với làn da mịn màng trắng trẻo, từ từ bước xuống cầu thang.

 

Mọi người có mặt đều trợn mắt há mồm.

 

Bởi vì kẻ xuất hiện trước tôi là Tống Nhạc Viên, người vừa phẫu thuật thẩm mỹ xong nhưng vẫn đang trong giai đoạn hồi phục.

 

Bố tôi đưa tôi đi qua đi lại trong đại sảnh, biểu hiện của tôi vô cùng thanh lịch và phóng khoáng, giống như cô con gái lớn vừa mới dưỡng bệnh từ nước ngoài trở về trong lời đồn.

 

Qua khóe mắt, tôi thoáng thấy Tống Nhạc Viên đang đứng trong góc phòng, cả người run lên vì tức giận.

 

Đến nửa sau của dạ hội, Tống Nhạc Viên bắt đầu bồn chồn.

 

Cô ta hấp tấp lấy điện thoại ra nhanh chóng gõ chữ, cuối cùng còn nhìn tôi với vẻ mặt đầy tự mãn.

 

"Lạc Lạc, anh rất vui vì em có thể thanh thanh bạch bạch mà trở về."

 

Chu Hoài cũng nâng ly về phía tôi.

 

Nhà họ Tống đã che đậy toàn bộ quá khứ xấu xí của tôi, bây giờ tôi là ánh trăng sáng vừa trở về nước.

 

Thanh thanh bạch bạch?

 

Chu Hoài cũng rất giỏi tìm kiếm từ ngữ để chúc mừng.

 

Tôi ra hiệu cho Chu Hoài rồi thản nhiên đi ngang qua anh ta, tự nhiên mà nắm lấy bàn tay của người đứng phía sau.

 

"Quý Thiếu Ngu!"

 

"Sao có thể là anh được?"

 

Đối mặt với ánh mắt không thể tin nổi của Chu Hoài, Quý Thiếu Ngu thản nhiên phớt lờ, vẻ mặt lạnh lùng uy nghiêm dẫn tôi đi vào trung tâm bữa tiệc.

 

Hôm nay cũng chính là tiệc đính hôn của tôi và Quý Thiếu Ngu.

 

"Không thể nào."

 

"Lạc Lạc, với cái thân xác tàn tạ đó, làm sao em có thể...  cưới con trai cả của nhà họ Quý được?”

 

Chu Hoài thất thần lẩm bẩm.

 

Tôi vốn định đi ngang qua, không ngờ Quý Thiếu Ngu lại trực tiếp cầm lấy rượu gạo trên bàn, tạt hết rượu vào mặt Chu Hoài.

 

Hắn lạnh lùng nói: "Chu thiếu gia, tỉnh rượu chưa?"

 

“Ở trong tiệc đính hôn của tôi mà lại dùng những lời lẽ tục tĩu như vậy để xúc phạm vợ chưa cưới của tôi. Là do nhà họ Chu cảm thấy làm ăn quá mệt mỏi, muốn phá sản tìm chút an nhàn sao?”

 

Người nhà họ Chu vội vàng ép Chu Hoài cúi đầu nhận lỗi rồi nhanh chóng kéo anh ta đi.

 

Mãi đến tận đêm khuya, tất cả mọi người trong bữa tiệc mới về hết.

 

Tôi buông đôi tay đã ôm suốt đêm ra, nhẹ nhàng nói:

 

"Cảm ơn anh Quý đã hợp tác với tôi."

 

Hắn nhếch môi cười, cúi xuống ghé sát vào tai tôi, mang theo hơi thở nóng rực mà nói: “Cô Tống, tốt nhất là hãy khiến tôi nhìn thấy giá trị của cuộc giao dịch này.”

 

Tôi mỉm cười trấn an hắn.

 

Mục đích của chúng tôi như nhau. nhà họ Tống phải phá sản để trò chơi có thể tiếp tục.

Loading...