Thiên Kim Thật Là Ai - Chương 7
Cập nhật lúc: 2025-04-26 00:01:00
Lượt xem: 4,441
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
Cập nhật lúc: 2025-04-26 00:01:00
Lượt xem: 4,441
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
Trên đường về, ông đi ngang một cửa tiệm “đồng giá”...
Trong tủ kính… lại có đúng một cái giống hệt như vậy.
Ba tôi hí hửng mua về kết quả là bị mẹ tôi chửi té tát, đuổi ra ngủ phòng khách.
Để vớt vát thể diện, ông cố vắt óc nghĩ ra một lý do:
“Vợ ơi, như này mới lãng mạn nè! Em nghĩ xem, nếu có ngày em gặp chuyện gì, anh có thể định vị để đến cứu em ngay lập tức!”
“Xéo! Cái cốt truyện tào lao này còn không bằng mấy bộ tiểu thuyết ba xu ngoài chợ!”
Sau đó, dây chuyền được chuyển sang tay tôi.
Tôi vẫn luôn đeo nó, như muốn chứng minh mình thật sự… thích cái “ý tưởng lãng mạn” đó của ba.
Nhờ thế, mẹ tôi mới cho ba tôi thêm một cơ hội, cho ông mua hàng thật để chuộc lỗi.
Rồi đeo riết quen luôn, quên cả tháo.
Không ngờ đến hôm nay lại cứu tôi một mạng.
Tôi đột nhiên nhớ ra chuyện quan trọng:
“Ba! Sao thẻ hội viên của ba lại rơi vào tay Tống Nghiên Phương?!”
Nếu không phải vì cô ta vào được nơi các nơi đó rồi quen thuộc đường, tôi cũng không dễ dàng bị bắt như vậy.
Ba tôi thoáng chột dạ, liếc trái liếc phải:
“Có hả? Ba không biết chuyện này nha…”
“Mà con gái à, lúc đó không phải con đi cùng Tần Tuyển Thủy sao? Bị bắt ngay trước mặt mà nó không hay biết gì, nó làm được cái gì chứ?!”
“Chuyện này không thể bỏ qua dễ vậy được đâu! Phải xử lý nó đàng hoàng mới được!”
Trước màn "chuyển lửa sang người khác" của ba tôi, không ngờ Tần Tuyển Thủy không phản kích như thường lệ, mà lại nghiêm túc nhận lỗi:
“Là lỗi của con.”
“Thấy chưa thấy chưa? Chính cậu ta cũng thừa nhận là mình có lỗi! Nếu không phải vì cậu ta cho cơ hội, Tống Nghiên Phương dám bám theo chắc? Theo ba thấy…”
“Ba!”
Tôi nghiêm mặt, lạnh giọng cắt ngang,
“Ba muốn giải thích với con bây giờ, hay về nói chuyện thẳng với mẹ?”
Ba tôi hoảng hốt kéo tôi sang một bên, hạ giọng cầu xin:
“Cục cưng ngoan… tha cho ba đi, giữ chút mặt mũi cho ba nha.”
“Ba cũng đâu có nghĩ nhiều như vậy. Chỉ tại nó sửa cái mặt thành giống mẹ con, từ lúc biết nó không phải con gái ruột, ba cứ cảm thấy rợn rợn…”
“Thế nên mới tính cho nó ít tiền, bảo nó sửa lại như cũ.”
“Nó đòi thẻ hội viên của ba, ba cũng đâu ngờ sẽ gây ra chuyện lớn vậy. Nếu biết thì… ba tuyệt đối không đưa rồi!”
Kết quả, vợ chồng nhà họ Tống đều bị tống vào tù.
Vốn đã bị điều tra vì buôn người, giờ thêm tội bắt cóc ít nhất cũng 15 năm khởi điểm.
Tống Nghiên Phương là đồng phạm, ban đầu cũng định xử lý theo khung hình sự.
Nhưng mẹ cô ta lại vì bảo vệ con, tự mình ôm hết tội, cứng rắn đẩy cô ta thành "người không biết gì".
Thế là cô ta bình yên vô sự… ra ngoài.
Ra tù chưa được bao lâu, cô ta lập tức bị ba tôi thuê người áp giải tới thẩm mỹ viện ép sửa lại khuôn mặt về như cũ.
Lúc cô ta tới tìm tôi, tôi còn chẳng nhận ra.
Cho đến khi cô ta gào thẳng vào mặt tôi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.net.vn/thien-kim-that-la-ai/chuong-7.html.]
“Tại sao mày không c.h.ế.t ở ngoài biển luôn đi?!”
“Mày lẽ ra phải c.h.ế.t đi! Như vậy ba mẹ mới nhận tao! Tần Tuyển Thủy cũng sẽ là của tao!”
“Không đúng! Không đúng! Rõ ràng tao sắp có được hạnh phúc rồi mà!”
“Dù là con ruột hay con giả, tao mới là nhân vật chính! Mọi người đều phải yêu tao, bảo vệ tao mới đúng!”
“Không đúng kịch bản chút nào! Mấy cuốn truyện tao đọc đâu có viết như vậy?!”
Tôi ghi lại đoạn video cô ta phát điên, gửi cho mẹ tôi.
“Mẹ thấy chưa? Đọc tiểu thuyết nhiều quá là thế này đấy, não cũng hỏng luôn rồi.”
Mẹ tôi lập tức phối hợp:
“Mẹ xóa sạch rồi! Cai rồi, cai rồi! Mẹ bây giờ cái gì cũng không đọc!”
“Không tin thì con hỏi thằng em con đi, dạo này mẹ có bắt nó diễn cùng nữa không?”
“Mẹ lớn rồi, con yên tâm nhé~”
Bà nói chắc như đinh đóng cột.
Nhưng tôi nghe nói, ba tôi khó chịu với gương mặt của Tống Nghiên Phương là vì…
Gần đây mẹ tôi hay ra ngoài thao thao bất tuyệt kể với bạn bè:
“Chồng tôi thay đổi rồi, không còn thương tôi như trước nữa, bắt đầu nuôi ‘thế thân’ bên ngoài rồi đó.”
Thằng em thì vẹo đầu phụ họa:
“Đây chính là thể loại ‘tiểu thuyết thế thân’ trong truyền thuyết đó mẹ.”
Tôi không nói gì thêm.
Chỉ tốt bụng giúp Tống Nghiên Phương vào thẳng viện tâm thần nổi tiếng nhất khu vực.
Sau đó tôi làm một file báo cáo nhật ký hàng ngày, nén gọn lại gửi vào tài khoản của mẹ trong app đọc truyện để bà “nghiên cứu định kỳ”.
Nghe nói, Tống Nghiên Phương ở trong đó hoàn toàn mất kiểm soát, cảm xúc cực kỳ bất ổn.
Cô ta luôn miệng nói với các bệnh nhân xung quanh:
“Thế giới này không phải thật đâu, đây chỉ là một quyển tiểu thuyết thôi. Tôi là phản diện độc ác trong truyện.”
“Tôi muốn làm người tốt mà không được! Mấy người biết tại sao không?”
“Tôi không làm trò, thì tác giả lấy gì mà viết? Không có tôi, không đủ số chữ, không kịp nộp bản thảo đâu!”
“Đúng đúng đúng, mấy đứa tác giả mạng rác rưởi đều y chang như vậy đó!”
Nhân viên bệnh viện bảo tôi:
Khi phát bệnh thì cô ta vừa chửi người khác, vừa chửi chính mình.
Nhưng có lúc, cô ta lại tỉnh táo đến bất ngờ, nói chuyện logic rành mạch như người bình thường.
Thậm chí còn muốn nhờ người gửi lời cho tôi:
“Nghe tôi nói nè, hai nữ chính đừng đấu đá với nhau nữa nữa! Không là sẽ bị đọc giả đánh giá kém đó!!”
“Cô giúp tôi đi, chúng ta sẽ là girl help girl nha!”
…Nói năng linh tinh, tôi chẳng hiểu gì cả.
Mà cũng chẳng ai coi lời cô ta là thật.
Một bác sĩ đi ngang giường bệnh, liếc qua bảng khảo sát tâm lý cô ta vừa điền.
Sau đó quay đầu dặn y tá:
“Bệnh nhân 9717, tăng liều thuốc.”
Toàn văn hoàn.
Vui lòng mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo lỗi đúng sẽ được thưởng ngay 1,000 xu.
Đối với mỗi báo cáo "Truyện không chính chủ" chính xác sẽ nhận ngay 10,000 xu.