Thiên Kim Thật Là Ai - Chương 6
Cập nhật lúc: 2025-04-26 00:00:58
Lượt xem: 4,419
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE
Cập nhật lúc: 2025-04-26 00:00:58
Lượt xem: 4,419
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE
Anh ta bực bội hơn:
“Rõ ràng có người chống lưng cho cô ta, thì cô ta mới biết rõ lịch trình của anh như vậy.”
“Anh cũng không hiểu sao chú lại ghét anh dữ vậy nữa. Đến mức sẵn sàng hợp tác với người từng muốn hại em.”
Lại cái giọng điệu nửa trách móc, nửa đáng thương kia nữa rồi.
“Ý anh là… cô ta dùng thẻ hội viên của ba em để vào à?”
“Anh không dám khẳng định.” Giọng càng thêm u oán.
Tôi bắt đầu mất kiên nhẫn, đá anh ta một cú.
Thấy vậy, mặt anh ta ửng đỏ, giọng nhỏ như muỗi:
“Hay… em tự đi hỏi chú thử xem…”
Tôi ngẫm lại, cảm thấy quả thực có gì đó không ổn.
Dạo này ba tôi vì chuyện bị mẹ lạnh nhạt nên hay trút giận lên người Tần Tuyển Thủy.
Mà trong vụ vừa rồi, việc âm mưu lừa người họ Tần bị mẹ tôi biết được, chắc chắn ba cũng hơi chột dạ.
Mà tôi còn chưa kịp tìm ông nói chuyện… đã bị bắt cóc rồi.
Lúc mở mắt ra, cảm giác đầu tiên là bồng bềnh hình như đang ở trên thuyền.
Tay chân tôi đều bị trói chặt bằng dây thừng thô, cử động rất hạn chế.
“Lái thuyền ra giữa biển. Tới đó rồi quăng nó xuống, không ai tìm thấy được đâu.”
Giọng nói đó… nghe rất quen.
Tôi cố trườn người tới gần cửa để nghe rõ hơn.
Cửa bỗng bị đẩy ra.
Quả nhiên là người quen cũ: cha của Tống Nghiên Phương.
“Thì ra mục tiêu những ngày qua của các người là tôi. Tôi cứ tưởng là Tần Tuyển Thủy chứ.”
“Nhưng mà… g.i.ế.c tôi xong, Tống Nghiên Phương cũng chẳng thể thay thế tôi để trở thành thiên kim nhà họ Hứa.”
“Tôi không hiểu, các người làm một vòng lớn như vậy, chỉ để vô tù thôi sao?”
“Muốn moi tin tức từ tao hả?”
Tôi lạnh cả người.
Không ngờ ông ta phản ứng nhanh vậy, bắt bài tôi chỉ trong một câu.
Cũng phải.
Người đủ bản lĩnh để buôn người suốt nhiều năm mà không bị lộ, sao có thể là hạng tầm thường?
Tôi đang gắng suy nghĩ cách tự cứu mình, thì chợt nghe ông ta khoe khoang đầy đắc ý:
“Cô tưởng tôi ngu chắc? Tôi mà nói cho cô biết tôi và Phương Phương chia hai hướng hành động, một đứa quyến rũ ba cô, một đứa g.i.ế.c cô rồi vứt xác à.”
“Đến lúc đó ba mẹ cô cãi nhau, Phương Phương chỉ cần nhẹ nhàng ‘an ủi’ ba cô, là ông ta sẽ đứng về phía chúng tôi, tự động rút lại đơn kiện thôi…”
“Lúc đó, toàn bộ nhà họ Hứa sẽ là của chúng tôi. Cái mục tiêu đổi con năm xưa, chẳng phải cũng sẽ thành công mỹ mãn rồi sao?”
“Ông già, nói nhảm với nó làm gì? Thuyền ra giữa biển rồi, hành động đi!”
Mẹ của Tống Nghiên Phương lạnh lùng bước vào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/thien-kim-that-la-ai/chuong-6.html.]
“Nếu năm xưa không có chuyện nhầm lẫn, người bị hành hạ suốt bao nhiêu năm qua phải là cô chứ không phải con gái tôi!”
“Chỉ nghĩ đến đó thôi là tôi muốn lăng trì cô ngay rồi! Giờ… xem như cô may mắn, chúng tôi sẽ cho cô một cái c.h.ế.t nhanh gọn!”
Bà ta rút ra một con d.a.o sắc lạnh, đưa cho chồng.
Tôi run rẩy.
“Đợi đã!”
Nỗi sợ khiến đầu tôi xoay cực nhanh…
“Mấy người tưởng Tống Nghiên Phương thật sự nghe lời hả? Không nghĩ thử xem mấy người đã hành hạ cô ta bao nhiêu năm, cô ta hận mấy người còn không kịp, sao có thể thật lòng giúp đỡ?”
“Cô ta cố ý phối hợp với mấy người bắt cóc tôi, chính là để mấy người phạm tội g.i.ế.c người thật sự, rồi để cảnh sát có cớ bắt các người.”
“Nhìn thấy cái ghim trên áo tôi chưa? Nó đang truyền dữ liệu trực tiếp lên nền tảng đám mây. Đợi thuyền vừa cập bến, các người sẽ thấy ‘cô con gái ngoan’ của mình đang đứng đó… dẫn cảnh sát chờ sẵn mấy người rồi.”
“Ba tôi lớn tuổi rồi, cô ta căn bản không đáng để ông để mắt tới. Nhưng nếu tôi chết, cô ta lại giúp ba mẹ tôi bắt được hung thủ, mấy người nghĩ ba mẹ tôi có cảm động không? Có muốn nhận cô ta làm con gái không?”
“Đến lúc đó, cô ta thế chỗ tôi, làm thiên kim nhà họ Hứa, cưới luôn thái tử nhà họ Tần. Ăn sung mặc sướng, sống cuộc đời như mơ.”
“Còn mấy người? Mấy người chẳng qua là con cờ rác rưởi trên con đường leo lên của cô ta mà thôi.”
“Đừng nghe nó nói bậy! Phương Phương không như vậy đâu!”
Mẹ của Tống Nghiên Phương giận dữ gào lên:
“Ông già, g.i.ế.c nó mau! Đừng tin lời nó!”
“Cô ta đang…”
“CÂM MIỆNG!”
Tôi hét lên át cả tiếng bà ta, mặt đỏ bừng vì kích động:
“Bà nghĩ tôi không nhìn ra ý đồ của bà sao? Trên chiếc thuyền này, chỉ có ông ta mới là không có đường lui thôi.”
“Trước đó, cảnh sát chỉ mới nghi ngờ chuyện buôn người, mà chưa hề có bằng chứng. Nhưng nếu ông ta g.i.ế.c tôi, tội danh sẽ khác hoàn toàn. Bà chẳng phải đang muốn ông ta gánh mọi tội lỗi sao?”
“Nếu không, tại sao lại nhất quyết bắt ông ta ra tay? Sao bà không tự g.i.ế.c tôi đi?”
Ánh mắt ông ta bỗng trở nên do dự, quay sang nhìn bà vợ.
“Ông nghĩ kỹ đi. Nếu tôi nói không đúng, tại sao bà ta nhất định không chịu động thủ mà chỉ kêu ông làm?”
Khi ba tôi và Tần Tuyển Thủy đuổi kịp chiếc thuyền, hai vợ chồng họ Tống đang vật nhau một trận ra trò.
Người thì mắt tím bầm, kẻ thì mũi méo xệch.
Tần Tuyển Thủy nắm lấy tay tôi, run đến mức không nói thành lời:
“May quá… may là em không sao…”
Tôi cũng bủn rủn cả chân, ngồi xuống thở dốc.
Tôi tháo sợi dây chuyền rẻ tiền trên cổ xuống, siết chặt trong tay:
“May mà nó rẻ tiền, họ không để ý. Nhờ định vị gắn trong này, mọi người mới kịp tìm thấy em.”
Sợi dây này là món quà ba tôi mua cho mẹ vào sinh nhật năm tôi lên năm.
Thời điểm đó, mẹ tôi mê mẩn một mẫu dây chuyền mới ra của Cartier, ngày nào cũng cầm ảnh nhìn ngắm, chờ đến ngày mở bán để đi mua.
Ba tôi rất tâm lý, lén ghi nhớ mẫu mã, định mua tặng bà làm quà sinh nhật.
Không ngờ, tới ngày mở bán, hàng đã hết sạch.
Vui lòng mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo lỗi đúng sẽ được thưởng ngay 1,000 xu.
Đối với mỗi báo cáo "Truyện không chính chủ" chính xác sẽ nhận ngay 10,000 xu.