“Nếu không có ý đó, thì sao mẹ biết rõ trong nhà có camera mà không ngăn con lại?”
“Để con tự biến mình thành con hề trước mặt mọi người? Trong mắt ba mẹ, con là con khỉ xiếc trong rạp tạp kỹ chắc?!”
Giọng cô ta khản đặc, nhưng lại vô cùng đanh thép.
Một tràng chất vấn khiến mẹ tôi á khẩu.
“Vậy… con muốn mẹ có ý đó không? Hay là… không có?”
Mẹ tôi cẩn thận nhìn sắc mặt cô ta, dò hỏi từng chữ.
Tống Nghiên Phương hoàn toàn sụp đổ, òa khóc rồi chạy thẳng vào phòng.
Mẹ tôi cau mày lầm bầm:
“Phiền phức thật, kiểu này không vui tí nào. Vừa ngu ngốc lại chậm hiểu, diễn lại dở tệ… Hay là để ba con làm giả kết quả xét nghiệm, rồi đuổi con nhỏ này đi cho xong.”
Tôi: ???
Ủa mẹ, mẹ với ba, đúng thật là “ngưu tầm ngưu, mã tầm mã” đó.
Đang nghĩ thì… ba tôi tới thật.
“Tập hợp! Tập hợp! Họp khẩn cấp!”
“Có kết quả xét nghiệm rồi à?”
Anh tôi từ trên lầu chạy xuống gấp gáp.
“Xong cả rồi… Nhà này vốn đã có sẵn vài người bất bình thường rồi, giờ thêm một người nữa, chắc em phát điên luôn quá.”
Thằng bé bốn tuổi của nhà tôi giả bộ thở dài như người từng trải.
Một lúc sau, Tống Nghiên Phương cũng từ trên lầu bước xuống, hai mắt đỏ hoe nói:.
“Đã có kết quả xét nghiệm rồi thì mọi người cũng nên sớm quyết định đi.”
“Theo con biết, Hứa Tĩnh Hoè đứng tên không ít tài sản, nhà cửa, sổ tiết kiệm, đó toàn là quà sinh nhật hay quà thành niên ba mẹ tặng cô ấy.”
“Việc cô ấy ở lại nhà này con có thể bỏ qua, nhưng những thứ nên thuộc về con, cô ấy không thể giữ mãi.”
“Còn về hôn ước của cô ấy với thái tử nhà họ Tần, con nghĩ cũng nên tính toán luôn.”
“Mọi người đã bàn bạc với nhà họ Tần chưa? Họ muốn huỷ hôn trước hay là trực tiếp đổi người?”
“Khoan đã.”
Ba tôi cắt lời, chặn đứng màn trình trình diễn "xuất khẩu thành thơ" của cô ta.
“Trước tiên, cô xem kỹ kết quả xét nghiệm này đi.”
Tống Nghiên Phương nghi hoặc nhận lấy phong bì, rút tờ giấy ra đọc rồi mặt lập tức biến sắc:
“Cái… cái gì vậy? Sao lại thế này được?”
“Sao con lại… không phải con gái ruột của hai người?”
“Rõ ràng con đã nghe lén được ba mẹ nuôi của con nói chuyện với nhau! Là họ cố ý tráo con đấy!”
“Họ muốn con ruột của mình được sống cuộc sống giàu sang quyền quý, nên mới ngược đãi con đủ kiểu!”
Tiếng khóc của Tống Nghiên Phương chói tai và khản đặc, mang theo nỗi tuyệt vọng sau khi giấc mộng tan vỡ, lần này nghe thật sự có vài phần chân thật hơn trước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/thien-kim-that-la-ai/chuong-3.html.]
Mẹ tôi len lén đi tới bên cạnh tôi, hạ giọng hỏi nhỏ:
“Con gọi điện cho ba con lúc nào vậy? Sao mẹ không biết?”
Tôi nhìn bà như thể đang nhìn một người ngốc:
“Sao có thể là con được? Con vẫn luôn ở bên mẹ mà? Với lại… trong vài phút ngắn ngủi, ông ấy sao mà đủ thời gian làm giả kết quả chứ.”
Mẹ tôi gật đầu như nhận ra chân lý:
“Ừ ha… con nói cũng đúng…”
Tôi lườm nhẹ:
“Thế mà cũng phải để con phải nhắc?”
“Chẳng lẽ đây là cái gọi là… ‘đồng vợ đồng chồng’ à?”
Ngay lúc đó, Tống Nghiên Phương ánh mắt rực lửa, đột ngột chỉ thẳng về phía tôi:
“Chính cô đã tráo mẫu tóc đúng không?!”
“Cô không muốn từ bỏ cuộc sống giàu sang này, càng không muốn trả lại vị hôn phu cho tôi!”
“Nên cô đã tráo tóc của chúng ta! Cô thật vô liêm sỉ! Giống hệt cha mẹ ruột của cô, vừa hèn hạ vừa tham lam!”
“Cô chỉ là kẻ biết ăn bám, cướp thành quả của người khác! Đồ đê tiện, kinh tởm, độc ác!”
Cô ta giơ tay lên, tát thẳng về phía tôi.
Nhưng một cánh tay khác đã kịp thời đưa ra cản lại rồi hất tay cô ta ra.
Không biết là do người đó quá mạnh hay do Tống Nghiên Phương quá yếu, cô ta lảo đảo một cái rồi ngã lăn xuống đất.
Người ra tay chính là vị hôn phu trên danh nghĩa của tôi Tần Tuyển Thủy.
Ba tôi trừng mắt khó chịu:
“Cậu đến đây làm gì?”
Tần Tuyển Thủy mỉm cười, lễ độ đáp:
“Chú quên rồi sao? Không phải chú gọi cháu đến họp à?”
Anh ta vẫn giữ bộ dáng nho nhã lễ độ, nhưng ba tôi thì xưa nay chẳng ưa gì anh ta.
Nghe nói hồi trẻ, mẹ tôi từng có một đoạn tình cảm với ba của anh ta — Tần lão gia.
Nhưng sau này cả hai vì hiểu lầm mà chia tay, Tần lão tiếc nuối mãi không quên, cứ nằng nặc muốn hai nhà đính hôn con cái với nhau để bù đắp quá khứ.
Ba tôi thì không muốn tí nào, nhưng vì nể mẹ tôi nên đành gật đầu.
Lúc anh trai tôi ra đời, ba tôi mừng phát điên.
Đốt pháo ba ngày ba đêm không dứt.
Ai ngờ năm sau tôi lại chào đời.
Từ lúc đó, ba bắt đầu tìm đủ mọi cách âm thầm khiến mẹ tôi thấy nhà họ Tần “không đáng tin”, mong có cơ hội hủy bỏ hôn ước.
Chỉ tiếc, bao nhiêu chiêu trò vẫn thất bại.
Tần Tuyển Thủy thì ngày càng lớn, càng giỏi giang, ba tôi cũng ngày càng ghét cả cái nhà đó.
Nên chuyện lộn xộn mấy hôm nay, ông chủ động mời Tần Tuyển Thủy đến chắc để cho anh ta có cảm thấy khó xử mà hủy hôn luôn đây mà…