Thiên Kim Thật Hướng Nội - 03
Cập nhật lúc: 2025-04-05 08:34:32
Lượt xem: 136
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8fEoLKj3oo
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương 5:
Không sợ thổ hào giàu, chỉ sợ thổ hào vừa giàu vừa có tri thức.
Lâm Chí Kiệt cầm bài thi tiếng Anh của tôi lên, mặt lúc xanh lúc tím.
“Tiếng Anh của em là Khổng Tử dạy sao? Phiên dịch kiểu gì đây?”
“Uyển Uyển loai khanh là some one like you?”
“A khụ khụ khụ khụ khụ…”
Người trước mắt tức muốn bể phổi.”
Cái này không thể trách tôi, chẳng phải chỉ là tôi không giỏi phiên dịch lắm sao?
Từ nhỏ chú sáu đã nói với tôi nhập gia tùy tục, tiếng Anh tới Trung Quốc chẳng phải cũng nên phát âm theo ngôn ngữ của người địa phương à?
Some one like you và uyển uyển loại khanh (wǎn wǎn lèi qīng), đúng là tuyệt phối!
Lâm Chí Kiệt tận tình khuyên bảo: “Em không biết nghĩa đen thì tối thiểu cũng phải biết cách phiên dịch từng chữ chứ.”
“Như vậy vẫn chưa đủ “từng chữ sao? Bốn chữ bốn từ đơn còn gì.”
Lâm Chí Kiệt suýt chút nữa hít thở không thông.
“Về học từ đơn cho anh! Tức c.h.ế.t anh rồi!”
…
Lâm gia ai cũng có thành tích cao, bọn họ toàn mắng tôi đột biến gien.
Coi thường ai vậy? Học thuộc thì học thuộc, chẳng phải chỉ là mấy cái từ đơn thôi sao.
Tôi mặt mũi hồng hào đi thẳng tới hậu viện, miệng không ngừng đọc từ đơn.
“Peace, hòa bình.”
“word, từ đơn.”
“found, tìm được.”
“Peace, word, found.”
“funny, thú vị.”
“mud, bùn.”
“pee, đi tiểu.”
“Funny, mud, pee.”
…
“Tưởng Tư, có ai học từ đơn cấp 4 như em không?”
Phía sau truyền tới một tiếng gầm, tôi sợ tới độ làm rớt cả quyển sách xuống đất.
Tôi khom lưng nhặt sách lên, xuyên qua dưới háng thấy được gương mặt đen thui của Lâm Chí Hào.
Anh ấy nhíu chặt mày, khóe miệng xụ xuống, tựa như rất bất mãn.
Tôi tranh thủ ưỡn thẳng sống lưng, xoay người lại.
“Chào anh cả!”
Lâm Chí Hào đút hai tay trong túi quần: “Ngay cả từ đơn cấp 4 cũng không đọc trôi chảy được, thật sự muốn gắn thêm một cái ăng ten lên đầu em, đợi tới kỳ thi em trực tiếp nhận tín hiệu là được.”
Em cũng muốn thế, anh mau phát huy siêu năng lực của anh đi!
Lâm Chí Hào đứng trên bậc thang nói liên thoắng không ngừng.
“Học tiếng Anh chín năm, vậy mà có mấy ngàn từ đơn cũng không nhớ nổi…”
Anh ấy còn chưa nói xong, đầu anh ấy đã bị một bàn tay vươn từ phía sau tới tát lệch qua một bên.
Đúng là bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đứng sau.
Ai kêu anh mắng em, ngay cả ông trời cũng không nhìn nổi.
Tôi thoáng nhìn ra phía sau, thì ra là người mẹ giàu có của tôi.
Cổ nhân thật không lừa ta, con cái có mẹ chiều đúng là bảo bối.
“Tư Tư à…”
Giọng nói của bà ấy còn hay hơn cả tiếng kẹp hoành thánh tai mèo.
Cung phản xạ của tôi phản ứng nhanh hơn cả đầu óc, tôi dang rộng hai tay ra chạy thẳng về phía mẹ ruột.
Người mẹ giàu có vỗ nhẹ vào lưng tôi: “Tư Tư, con đừng lo lắng, chỉ là cấp 4 thôi.”
Nước mắt đảo quanh viền mắt tôi, hệt như chỉ chớp mắt sau nó sẽ điên cuồng trào ra.
Vẫn là mẹ ruột hiểu tôi, vậy có thể chờ tới sang năm lại để con thi cấp 4 sau được không?
Vào lúc tôi còn đang ảo tưởng có thể có được tương lai hạnh phúc, mẹ ruột trực tiếp giội tỉnh tôi.
“Mẹ đã tìm gia sư cho con rồi, bảo đảm là gia sư tốt nhất toàn thành phố.”
Thần mẹ ơi, tôi lập tức thu hồi nước mắt, diễn sâu quá rồi.
“Tiểu Cố, tiếng Anh của Tư Tư sau này giao cho cháu rồi.”
Tôi nhìn theo ánh mắt bà, đây không phải Cố Hành sao?
Chỉ hắn? Còn tốt nhất toàn thành phố?
Một kẻ chỉ biết Sarah Heyyo?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/thien-kim-that-huong-noi/03.html.]
Ngay cả I love you của tôi còn tốt hơn hắn nhiều có được không?!
Lâm Chí Hào dẫn tôi cùng Cố Hành tới phòng sách.
“Cố Hành, em gái tôi giao cho cậu.”
“Vâng, anh Hào.”
Miệng Cố Hành sắp kéo tới tận mang tai rồi.
“Anh cả, lần trước hắn thi thử cấp 4 còn phiên dịch tiếng Anh thành tiếng Hàn.”
Tuy tôi rất không muốn thừa nhận, nhưng thực tế không cho phép tôi tranh luận.
Chương 6:
“Cố Hành thông thạo 4 thứ tiếng, có thể tự do chuyển đổi giữa tiếng Anh Hàn Nga Trung.” Lâm Chí Kiệt đút tay vào trong túi quần bước tới:
“Chỉ là kỳ thi mô phỏng cấp 4 thôi, đối với Cố Hành nó dễ hơn trở bàn tay nữa.”
Trời ơi, thì ra là tôi mạo muội.
Mấy gia đình tầng dưới chót rất ít khi xem trọng tiếng Anh, mà tiếng Anh cũng là điểm yếu duy nhất của tôi trong toàn bộ ngành học.
Từ tiểu học lên trung học, tôi dựa vào thành tích xuất sắc tiến vào trường phổ thông trọng điểm của huyện.
Mà độ khó của môn tiếng Anh lại càng lúc càng tăng thêm.
Đụng phải môn này, dù là người vốn có thiên phú cũng phải không ngừng mời gia sư về dạy kèm mới được.
Cho nên dù tôi có liều mạng học cũng không thể theo kịp.
Có lẽ là vì nguyên nhân này nên tôi càng lúc càng bị bỏ lại phía sau.
Đêm trước kỳ thi tốt nghiệp phổ thông, rạng sáng 4 giờ mà tôi còn đang ôm sách học từ vựng.
Nhưng mặc kệ tôi cố gắng thế nào, từ vựng vừa học xong lại quên mất.
Khi có kết quả thi đại học, tổng thành tích của tôi rất cao nhưng tiếng Anh mãi vẫn là điểm yếu của tôi.
Thành tích từ vựng tiếng Anh của tôi còn chẳng đạt đủ tiêu chuẩn.
“Sau này Cố Hành sẽ là thầy giáo dạy kèm của em, hai bọn anh dự thính.”
Lâm Chí Hào vỗ vỗ đầu Cố Hành.
“Đừng lề mề nữa, đây là tài liệu hôm nay.”
Lâm Chí Kiệt lấy một xấp bài tay dày dỡ ngón tay từ trên giá sách xuống.
Một chồng bài thi thật dày trực tiếp gợi ra hồi ức thời còn học trung học.
Mỗi một giáo viên đều nói, chỉ cần thi đại học xong chúng tôi sẽ được giải phóng.
Hơn nữa yêu cầu để tốt nghiệp đại học cũng đã bỏ yêu cầu phải có tiếng Anh cấp 4!
Mà ba người trước mặt lại muốn thao túng tâm lý tôi, chuyên gia thao túng!
Từ trong miệng mẹ ruột tôi biết được, Cố Hành đã được hứa hôn với tôi.
Vừa lúc cả hai chúng tôi đều đã thành niên, Cố Hành ở đây vừa có thể giúp tôi tăng trình Tiếng Anh, vừa có thể tăng tiến tình cảm.
Thế nhưng, Cố Hành quá cố chấp.
Tôi nói học thuộc lòng, hắn lại muốn tôi làm đề, còn ném sách của tôi đi.
Không thể trêu vào, tôi trốn còn không được sao?
Tôi nhặt sách lên xong trực tiếp chạy về phòng.
…
Gần tới ngày thi cấp 4, mỗi đêm tôi đều trốn trong chăn học thuộc lòng.
Nhưng thật sự không thể theo kịp tiến độ của Cố Hành.
Cứ việc tôi đã tăng giờ làm, học từ đơn, làm bài củng cố… nhưng vẫn không thể nào bù đắp nổi.
Có lẽ tiếng Anh chính là thiếu sót bẩm sinh của tôi.
Tôi thở hồng hộc học hơn 100 từ đơn, mệt tới mức chỉ muốn đi ngủ.
Gối đầu lên sách từ vựng, tôi mơ màng nhắm mắt lại.
Biết đâu nồng độ tri thức cao trong sách vở sẽ khuếch tán vào trí não nồng độ thấp của tôi.
Nghe có vẻ hơi phản khoa học, nhưng tận cùng của khoa học là huyền học.
Tôi thả lỏng toàn thân, dần dần theo mùi sách tiến vào mộng đẹp.
Trong mộng, tôi như một quả bóng cao su bị ném qua ném lại.
Mẹ nuôi ném tôi cho mẹ ruột, mẹ ruột ném tôi cho hai đại ma đầu trong nhà, hai đại ma đầu lại ném tôi cho Cố Hành.
Tôi không ngừng bay qua bay lại giữa năm người này, cuối cùng là Cố Hành kéo tôi.
Tôi chầm chậm tới gần anh ấy, gần tới mức giữa hai chúng tôi chỉ cách nhau chừng 1cm.
Tôi nhìn chằm chằm làn da trên mặt hắn, toàn là khe rãnh, giữa hai khe rãnh có mọc lông tơ.
Mũi cứ phình lên rồi thu hẹp lại, hơi thở phun thẳng lên mặt tôi. Hơi nóng, cũng hơi ngứa.
Nếu cứ để nó tự do phát triển tiếp, sợ là lần đầu tiên của tôi sẽ không còn.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, tôi như phản xạ có điều kiện vươn hai tay đẩy hắn ra.
“A!!!”
Tiếng hét chói tai khiến tôi giật mình tỉnh giấc.
Tôi ngồi nghiêm túc lại, xung quanh đen kịt, vươn tay không thấy được năm ngón.