3.
Tôi xoa xoa hai bên thái dương đang nhức nhối, vừa mới sắp xếp lại đống thông tin nghe được tối qua thì cha mẹ ruột đã đúng lúc bước ra khỏi phòng.
Họ gọi tôi với vẻ lấy lòng:
“Sinh Sinh, đến ăn sáng đi con.”
Vì không biết tôi thích ăn gì, họ đã dặn dì giúp việc chuẩn bị cả bánh bao, quẩy, và sữa đậu nành.
Tôi mỉm cười gật đầu.
Như bị ma xui quỷ khiến, tôi bước đến chỗ ngồi cạnh Thẩm Viên.
Vừa mới đến gần, liền nghe thấy cô ta hào hứng lảm nhảm trong lòng:
[Sinh Sinh à, ngàn vạn lần đừng bị bố mẹ ruột của cậu mê hoặc! Hai người này là tàn dư của xã hội phong kiến đấy, trong mắt chỉ có đứa con có thể kế thừa ngai vàng như Diệu Tổ thôi, còn con gái thì chỉ là kho m.á.u sống. Giờ lấy lòng cậu, chẳng qua là để sau này hút m.á.u triệt để!]
[Đừng thấy trước mặt chúng ta cái gì cũng có, so với bảo bối Diệu Tổ thì chẳng đáng gì đâu. Người ta ba bữa một ngày đều được phục vụ từ bếp riêng, chi phí vận chuyển thôi cũng đủ cho tụi mình ăn bữa sáng này cả tuần rồi!]
[Đứa nhỏ đáng thương, không chỉ từ nhỏ bị thiên kim giả cướp mất cuộc sống giàu sang, còn bị người nhà thao túng tâm lý, cướp luôn kỹ năng thiên phú, cuối cùng lại còn bị nữ chính giật mất cả nam chính nữa…]
Nghe xong, chiếc bánh bao trong miệng tôi bỗng nhiên chẳng còn mùi vị gì.
Cố ăn xong một cái, tôi đang định đứng dậy thì chuông cổng ngoài sân đột nhiên vang lên.
4.
Bố tôi không thèm ngẩng đầu, sai thẳng Thẩm Viên:
“Còn đứng ngẩn ra đó làm gì? Ra mở cửa đi.”
Thẩm Viên mặt không biểu cảm đứng dậy, nhưng trong lòng thì đang chửi thề dữ dội.
Qua cửa sổ sát đất ngập tràn ánh nắng, tôi thấy cô ấy đón một cô gái tóc ngắn đến ngang tai vào nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thien-kim-phao-hoi-dua-vao-thuat-doc-tam-de-tu-cuu/chuong-2.html.]
Cô gái kia vừa bước qua cửa, ánh mắt đã lập tức dừng lại trên người tôi, mang theo một vẻ địch ý khó hiểu.
Đợi cha mẹ tôi rời đi, cô ta liền mở miệng:
“Dù Thẩm Viên không phải con ruột nhà họ Thẩm, tôi cũng sẽ mãi coi cô ấy là bạn thân, tuyệt đối không để ai bắt nạt cô ấy.”
Tôi thấy khó hiểu vô cùng.
Chỉ thấy Thẩm Viên gãi đầu, thò đầu ra từ sau lưng cô gái kia, nói:
“Xin lỗi nha Hạ Sinh, để tớ giới thiệu chút, đây là bạn học tớ – Cố Tranh.”
Tôi lạnh nhạt nhếch mép.
Chữ “Đ**” suýt nữa thì bật ra khỏi miệng.
Đúng lúc ấy, trong lòng Thẩm Viên điên cuồng vang lên một tràng giải thích:
[Cô ấy chính là nữ chính của cuốn sách này đấy! Đừng có mà chọc vào, chọc rồi là không còn đường sống đâu!]
[Ví dụ như dị năng hệ lôi cực mạnh chuyên trị zombie, hoặc dị năng tinh thần hệ khống chế này nọ, có thể tiễn tụi mình lên đường chỉ trong một nốt nhạc đấy!]
Tôi nghe xong tiếng lòng rên rỉ của Thẩm Viên mà đen cả mặt, tinh thần suy sụp.
Trợn mắt lườm hai người một cái, tôi định lách qua họ về phòng nghỉ ngơi một chút.
Không ngờ thằng em trai môi còn dính dầu liền hấp tấp chạy ra:
“Chị Tranh Tranh, chị đến sao không báo em một tiếng? Em còn ra đón chị nữa chứ!”
[Suýt thì quên, thằng em trai nguyên chủ chính là một trong vô số cuồng si của nữ chính, thế này thì hay rồi.]
[Ơ? Hạt dưa caramel với quýt đường của tôi đâu rồi?]
Tôi liếc sang Thẩm Viên với đôi mắt đờ đẫn như cá chết, chỉ thấy một trận cạn lời.