Tôi nhìn thẳng vào mắt ông ta, sự bình tĩnh của tôi dường như lại càng khiến ông ta khó chịu.
“Ba năm, năm giải quốc gia, mười sáu giải thành phố, và vô số những giải thưởng không tên khác. Vị trí đứng đầu toàn khối chưa bao giờ tuột khỏi tay em. Từng đó nỗ lực, thầy nói xem, có đủ để đổi lấy một sự công bằng không?”
Những giọt mồ hôi bắt đầu rịn ra trên vầng trán hói của ông ta. Đôi môi khô khốc mấp máy, nhưng không một lý lẽ nào được thốt ra.
Phương Ti Tự không thể chịu đựng được nữa, cô ta gầm lên:
“Mày phiền c.h.ế.t đi được! Chỉ là một suất tuyển thẳng thôi! Tao nói cho mày biết, nếu tao bực mình, cả đời này mày cũng đừng mong ngóc đầu lên được!”
Tôi phớt lờ cơn thịnh nộ của cô ta, sự tồn tại của cô ta trong mắt tôi lúc này không hơn gì một con ruồi vo ve. Ánh mắt tôi vẫn như một mũi khoan, xoáy sâu vào sự né tránh của người thầy đáng kính.
Cuối cùng, ông ta buông một tiếng thở dài, như thể đã ban cho tôi một ân huệ to lớn:
“Quy định là quy định, nhưng quyết định đã được đưa ra. Em hãy tập trung thi đại học cho tốt đi, kết quả cũng sẽ không khác biệt nhiều đâu.”
Tôi gật đầu, một cái gật đầu chậm rãi và đầy ẩn ý. Tôi thu lại ánh mắt, đứng dậy và xoay người bước đi.
Cánh cửa văn phòng còn chưa kịp khép lại, giọng nói của Phương Ti Tự đã đuổi theo sau lưng tôi, a dua và độc địa:
“Lục Thiêm Thiêm, có những người sinh ra đã ở Rome, còn có những kẻ sinh ra chỉ để làm trâu ngựa. Muốn trách, thì trách mày không có một người bố đủ giỏi đi.”
Rời khỏi cái không gian ngột ngạt đó, tôi rút điện thoại và nhấn gọi cho người “bố trâu ngựa” của mình.
Đầu dây bên kia không có tín hiệu.
Một lát sau, tin nhắn WeChat từ ông hiện lên:
“Con gái cưng, bố vừa đáp xuống đại sứ quán ở Mỹ, có việc gì không con?”
Tôi cười nhạt, gõ vài chữ: “Không có gì đâu ạ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/thien-kim-khong-de-dong-vao/2.html.]
Chỉ là con gái của bố vừa bị người ta ví như trâu ngựa thôi.
Ngay lập tức, màn hình điện thoại sáng lên thông báo chuyển khoản 50 vạn tệ, kèm theo một tin nhắn thoại ấm áp:
“Học hành vất vả rồi, cầm lấy chút tiền tiêu vặt, tự thưởng cho mình món gì ngon nhé. Bố phải vào họp đây, lúc về sẽ có quà đặc sản cho con.”
Tiếng chuông báo hiệu tiết học mới vang lên.
Vừa bước vào lớp, tôi đã nghe thấy tiếng cười của Phương Ti Tự, khoa trương và chói tai:
“Ôi dào, một suất tuyển thẳng thôi mà, có gì to tát đâu.”
Lũ vệ tinh vo ve xung quanh cô ta, vừa thấy tôi đã đồng loạt hếch cằm lên trời, cất giọng a dua:
“Dĩ nhiên là to tát rồi, đó là thứ mà có người cả đời cũng không chạm tới được.”
“Đúng thế, học giỏi để làm gì, quyền lực mới là chân lý.”
Tôi coi như mình bị điếc tạm thời, bình thản ngồi vào chỗ.
Tan học, khi thầy chủ nhiệm gọi tên tôi, tôi cũng vờ như không nghe thấy, rảo bước đi thẳng.
Ông ta phải chạy theo, nắm lấy cánh tay tôi, ghé sát vào tai, thì thầm một cách ban ơn:
“Thứ sáu tới có cuộc thi Vật lý cấp thành phố, em sẽ là đại diện duy nhất của trường. Đây là vinh dự lớn, cũng là cơ hội để em gỡ gạc lại… Tuần này tập trung ôn luyện đi nhé…”
Giọng ông ta tuy nhỏ, nhưng lại được tính toán để cả lớp có thể nghe thấy.
Tôi liếc nhìn bàn tay đang nắm lấy cánh tay mình, rồi lạnh lùng gạt ra.
Sau đó, tôi cất giọng, không lớn, nhưng đủ sức nặng để nghiền nát bầu không khí giả tạo đang bao trùm:
“Không đi.”