Thích Em, Từ Rất Lâu Rồi - Chương 6
Cập nhật lúc: 2025-04-09 17:23:58
Lượt xem: 1,461
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
11.
“Kinh Điềm.”
Kỷ Kỳ bỗng dưng gọi tên .
“Hử?”
“Em còn nhớ sáng nay đến tìm là để gì ?”
“Nhớ chứ, em tới cảm ơn vì cứu em.” Cuối cùng cũng đúng chủ đề, thành thật trả lời.
“Vậy em định cảm ơn thế nào?” Anh khoanh tay , ung dung hỏi.
“Em… em mời ăn sáng một tháng nhé?” do dự đưa đề nghị.
“Anh giống thiếu con gái tặng bữa sáng lắm ?” Anh phản bác.
Ờ thì… đúng là giống thật. Dù mỗi ngày đều mấy cô gái chờ ký túc xá mang đồ ăn sáng tới cho , mà thì thường ngủ nướng nên chẳng thèm để ý. thầm lẩm bẩm trong bụng.
“Hay là… em giúp bài tập một tháng? Em học chuyên ngành cũng khá mà.” thử tiếp.
“Kinh Điềm.” Anh bất đắc dĩ, gọi tên với giọng trầm thấp, “Cho nhắc em một chút, lúc thi trường , đỗ thủ khoa chuyên ngành đấy.”
“Ờ…” Quên mất, đúng là văn võ song .
“Vậy , em nên cảm ơn thế nào?” thật sự bí quá, bèn đánh liều hỏi ngược .
Vừa dứt lời.
Toàn Kỷ Kỳ dùng hai tay ôm ngang eo, bế bổng lên.
Anh đặt lên bàn bida, tư thế bỗng thành ở , ở .
còn kịp phản ứng—
Anh nâng mặt lên.
🍀 Mấy bà yêu thương thì Follow kênh Cám tại FB: "Cam Sắc Cám" và "Đại Bản Danh Nhà Cám" nha 💗
Đặt xuống một nụ hôn—
Nóng bỏng, mãnh liệt, đến mức khiến ngạt thở.
chống đỡ nổi.
Chỉ để mặc cướp lấy từng chút khí trong .
Một nụ hôn kết thúc.
mềm nhũn ngã lòng .
trừng mắt , nhưng chẳng chút uy lực nào.
Anh bật , giọng khàn khàn: “Vừa , nhịn mãi.”
Hành động của khiến choáng váng.
“Giả sử… em lấy báo đáp, cảm ơn thì ?” Anh tiếp lời.
Anh ngẩng đầu , ánh mắt sáng lấp lánh.
Người luôn kiêu ngạo, ngông nghênh … sâu trong ánh mắt lộ một tia hy vọng nhỏ nhoi.
Anh chăm chú .
Tay vẫn siết chặt lấy eo .
bỗng nhớ vẻ mặt sững sờ của khi cưỡng hôn.
Cả khi đội mũ trùm lên đầu , vẻ ngầu lòi.
Còn lúc cuống cuồng ôm lấy .
Và dáng vẻ tức giận vì bảo vệ mặt Lục Sở Như.
nhớ đến những lời đồn về : “Kỷ Kỳ trường tới giờ chẳng bao nhiêu yêu.”
“Lắm cô khi chia tay còn chẳng thể quên nổi, nghĩ xem, trai tiền như thế, chia tay thì còn tìm ai hơn?”
“Hơn nữa, tớ , uống say từng tự thích nhất là mối tình đầu hồi cấp ba, mãi vẫn quên .”
thừa nhận bắt đầu sợ .
trở thành một cô gái khác vẻ ngoài của thu hút.
Để khi chán , vẫn còn vương vấn buông.
nhảy xuống khỏi bàn bida, ngập ngừng mở lời: “Hiện tại em yêu ai cả.”
Động tác hút thuốc của Kỷ Kỳ khựng : “Là em chủ động tiếp cận .” Anh nhắc , giọng lạnh .
còn kịp đáp lời, tiếp tục , giọng căng thẳng: “Ra là bấy lâu nay, em chỉ đang thả thính chơi bời hả?”
“Em …” vội lắc đầu.
“Lúc đó em chỉ… chỉ là thoát khỏi Tô Sâm nhanh thôi…” càng càng rối, càng giải thích càng sai.
Nghe xong câu , sắc mặt tối sầm.
“Em dùng bia đỡ đạn để đuổi khác ?”
“Tốt, , lắm.” Anh lặp mấy từ “”, giận đến cực điểm.
“Em… em cố ý, em thật sự nghĩ xa đến .” vội vàng giải thích, thấy dáng vẻ như sắp bỏ .
gấp đến mức giọng run run như .
Anh khựng bước. vẫn .
Chỉ để giọng lạnh lẽo vang lên lưng : “Từ nay đừng để thấy em nữa.”
đó, bóng lưng càng lúc càng xa.
Không hiểu vì —
Khóe mắt cay xè, nước mắt trào .
12.
Sau khi trường.
lúc diễn Lễ hội Nghệ thuật thường niên của sinh viên.
từng học múa ba lê từ hồi tiểu học, nên cô cố vấn ép tham gia một tiết mục múa.
Hằng ngày luyện tập điên cuồng.
Trong phòng tập, gặp Lục Sở Như.
Qua tấm gương, thấy ánh mắt cô đầy thù địch.
vờ như thấy, tiếp tục buộc dây giày múa ba lê.
Cô mặc váy dài, múa tay áo lụa, cằm hất cao, dáng vẻ như chiến thắng.
Chậm rãi bước đến mặt .
Ngữ khí cao ngạo: “Cô thể đừng ngày nào cũng bám lấy Tô Sâm nữa ? Bọn là một đôi đấy.”
? Bám lấy Tô Sâm á???
Bị gì ?
xóa sạch liên lạc với Tô Sâm từ lâu .
“Khi nào bám lấy ?” ngơ ngác.
Lục Sở Như mặt lạnh tanh, lấy từ túi một chiếc đồng hồ nam, hung hăng ném xuống đất.
Mặt kính vỡ tan thành từng mảnh.
"Chiếc đồng hồ chẳng cô mới gửi cho ?” Cô khoanh tay, mặt xinh đầy chán ghét.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/thich-em-tu-rat-lau-roi/chuong-6.html.]
"Kỷ Kỳ mà cô l.i.ế.m gót đàn ông khác thế , cô nghĩ cô giữ nổi ?”
vẫn cố lục trong đầu xem lúc nào gửi đồng hồ cho Tô Sâm .
Nghe đến đây, nhịn nổi nữa.
lạnh giọng đáp: "Cô điên ? Ai với cô là gửi? là từng thích , từng thôi, giờ thì nữa. Thế nên ơn đừng mang mấy chuyện rác rưởi của hai phiền !
dẫm mạnh lên cái đồng hồ. Ánh mắt lạnh lẽo như băng.
Đến ngày biểu diễn—
Tiết mục của đổi lịch, xếp thứ hai.
vội vàng chuẩn ở hậu trường, kịp giày thì gọi sân khấu.
Có cảm giác nhói nhẹ lòng bàn chân.
nghĩ chắc do mang giày quen.
đến khi vén váy lên, kiễng chân múa xoay vòng.
mới cảm nhận cơn đau bình thường.
Càng lúc càng buốt nhói, như đang nhảy múa đầu dao.
Ánh đèn sân khấu rọi thẳng mắt, đau đến mức nước mắt trực trào.
ngẩng đầu .
Hàng ghế đầu, ngay giữa.
Lục Sở Như , ánh mắt lạnh như băng dán chặt lấy .
Khóe môi cô nhếch lên, nụ đầy ác ý.
lập tức hiểu .
Giày của – là do cô giở trò.
Chiếc váy múa trắng tinh, giày lụa hồng nhạt.
Bắt đầu thấm m.á.u đỏ từ ngón chân.
Đầu nhức như nổ tung.
Không chịu đựng nổi nữa, gục ngã sân khấu.
Bên khán giả vang lên tiếng xôn xao: "Cô chảy m.á.u kìa…”
dìu xuống sân khấu.
Tiết mục kế tiếp chính là điệu múa cổ điển của Lục Sở Như.
Cô lướt qua , đắc ý.
khập khiễng, mồ hôi lạnh lem cả lớp trang điểm.
Cô thì sáng rực ánh đèn, tung chân uốn lưng, động tác mềm mại khiến khán giả vỗ tay rần rần.
Trong phòng nghỉ.
lột giày , tìm thấy mấy đầu kim nhỏ giấu kỹ bên trong lớp lót giày.
Nếu kỹ, phát hiện .
Cơn giận dâng trào.
lúc , Lục Sở Như đẩy cửa bước .
Vẫn nụ đắc thắng mặt, tay ôm bó hoa chúc mừng.
vòng vo: "Có cô nhét kim giày ?”
" hiểu cô đang gì . Đừng vu oan cho khác như thế chứ.” Cô nghịch tóc, vẻ vô tội.
còn kiên nhẫn, lết chân đau bước đến mặt cô .
“Bốp!” – tát cô một cái rõ đau.
"Cô điên ?!” Lục Sở Như hét lên.
"Cái tát là trả cô. Nếu còn dám giở trò lưng nữa, lập tức báo cảnh sát, cho kiểm tra camera xem rốt cuộc là ai âm hiểm đến mức .”
"Cô!!!” Cô ôm mặt, ánh mắt thoáng hoảng loạn.
"Cô cứ đợi đấy!” Nói vội vã bỏ .
tự cầm máu, lết từng bước đến phòng y tế.
Bên ngoài cửa, bắt gặp Tô Sâm đang lo lắng .
Sau vụ hôm ở sân vận động,
Tô Sâm từng gửi cho một tin nhắn dài, giải thích là lúc đó quá nóng giận, nên khiến bẽ mặt bao .
xong chỉ lạnh, tắt điện thoại, đáp .
Giờ gặp , định vờ như thấy.
tính bằng trời tính.
Tô Sâm nắm chặt vai , cau mày đầy tức giận: "Cô gì với Sở Như?”
ngờ Lục Sở Như tố cáo nhanh đến .
"Liên quan gì đến ?” lạnh mặt, hất tay .
"Cô gọi điện cho , bảo thương, giờ đang ở trong .”
Tô Sâm như sắp đến nơi, rõ ràng lo cho cô .
Ba năm quen , bao giờ thấy mất kiểm soát như thế.
"Có cô chửi cô bám lấy , còn động tay động chân ?!”
Anh chẳng hỏi câu nào " do " - Mà trực tiếp quy tội cho .
"Cô chia tay đấy!!! hiểu tại cô đổi như thế… từ khi quen Kỷ Kỳ, cô còn là cô nữa!”
bình tĩnh đáp: "Tô Sâm, tận mắt thấy cô thương ?”
Anh sững . Anh từ đến nay luôn mạnh mẽ, chỉ khi chịu uất ức mới run giọng như thế.
Tô Sâm xoa mặt, hạ giọng: "Cô chịu gặp , bảo là sợ.”
Dừng vài giây, thấp giọng: "Tiểu Điềm, xin cô… đừng phiền cô nữa, ?
Cơ thể lạnh buốt.
Tim đau đến mức co rút.
"Vậy gì? Nếu chính cô là hại , tin ?” nghẹn ngào hỏi.
"Sở Như sẽ dối .” Anh đáp chắc như đinh đóng cột.
Lời như con d.a.o đ.â.m tim, chặt đứt chút hy vọng cuối cùng của .
chua chát, giải thích nữa.
Chỉ hỏi: "Vậy gì?”
"Cô xin cô ? mất cô …”
Anh như tìm thấy tia hy vọng, vội vàng gõ cửa định cho xin .
Từ bên trong vang lên tiếng khe khẽ.
Là tiếng Lục Sở Như đang đắc ý.
Là kẻ chiến thắng trong cuộc chiến .
Chỉ cần vài giọt nước mắt, cô khiến thất bại thảm hại.
Khoảnh khắc đó, cảm thấy là kẻ chẳng còn chút tự tôn nào đời .