THÌ RA… MỐI DUYÊN NÀY LÀ DO TA KHỞI ĐẦU - Chương 6: Liệu hắn có ghen không?
Cập nhật lúc: 2025-04-18 10:42:16
Lượt xem: 1,156
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Kỷ Tuyết đến tìm ta, vẻ mặt buồn bã.
Ta hỏi nàng sao vậy.
Nàng đột nhiên rơi nước mắt:
“Man Man à, ta… ta có người trong lòng rồi.”
Ta hơi bất ngờ, sao trước giờ chưa từng nghe nàng nhắc đến?
“Là ai thế?”
“Là bạn học của ca ta. Nhà hắn bình thường thôi, phụ thân ta chắc chắn sẽ không đồng ý… Nhưng ta chỉ muốn gả cho hắn. Nếu không được, ta sẽ cạo đầu vào chùa làm ni!”
Ta chỉ còn biết an ủi nàng:
“Ngươi thử cầu xin phụ mẫu xem. Họ yêu thương ngươi như vậy, rồi sẽ nghe lời thôi.”
Kỷ Tuyết lắc đầu:
“Phụ thân ta đang một lòng muốn gả ta cho Phó Hành Chi, hai nhà gần đây còn đi lại khá thân thiết nữa.”
Phó… Phó Hành Chi á!?
8.
Ta còn kinh ngạc hơn:
“Sao ngươi chưa từng nói với ta?”
Kỷ Tuyết vừa khóc vừa nói:
“Phó Hành Chi thích ngươi, ta lại thân thiết với ngươi như vậy… Thật sự không biết phải mở miệng thế nào. Nhưng ta thì tuyệt đối không gả cho hắn!”
Cũng đúng thôi. Nếu nàng lấy Phó Hành Chi, mà hắn lại thầm yêu ta, thì đúng là cục diện rối rắm.
Nghĩ kỹ thì cũng không thể trách phụ thân nàng. Gần đây, đường tỷ của Kỷ Tuyết vừa được phong làm Quý phi, thế lực nhà họ Kỷ cũng lên theo. Phụ thân nàng chắc là muốn bắt tay với nhà họ Phó để củng cố địa vị.
Cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy. Với tính cách của phụ thân Kỷ Tuyết, nàng sao mà cãi nổi.
Ta không biết phải khuyên sao, đành im lặng.
Kỷ Tuyết nhìn ta nước mắt lưng tròng:
“Man Man, ngươi với Phó Hành Chi trai tài gái sắc, mà ngươi cũng đâu có ghét hắn. Hay là ngươi gả cho hắn đi! Chỉ cần ngươi nói ra lòng mình, hắn nhất định sẽ đến cầu hôn thôi…”
Quả thật, nếu ta lấy hắn, thì Kỷ Tuyết cũng sẽ được giải thoát.
Nhưng mà… chuyện đó dễ gì?
Ta cúi đầu nói nhỏ:
“Nhà họ Phó người ta… nhìn không vừa nhà họ Tạ chúng ta đâu…”
8.
Từ sau khi trò chuyện với Kỷ Tuyết, trong lòng ta mơ hồ mong đợi — Phó Hành Chi sẽ chủ động đến cửa cầu hôn. Như vậy thì ta đỡ phải tốn công tính toán.
Sự thật chứng minh — ta đã mơ mộng hão huyền rồi.
Chưa kịp đợi được chút tin tức nào từ hắn, đã đón ngay quyết định của phụ thân ta.
Phụ thân bảo:
“Con cũng tới tuổi rồi, ta và nương con đã bàn bạc, định sẽ sắp xếp cho con một mối hôn sự. Quan tri huyện Kỳ là bạn ta, con trai thứ hai nhà ông ấy hiện đang làm Giáo thư lang, nhân phẩm đoan chính, lại chững chạc, con cũng từng gặp qua rồi.”
Kỳ Tư Quân?
Ta đúng là từng gặp, hắn là bạn thân của đại ca, thường lui tới Tạ phủ.
Dáng vẻ và tính cách đều ổn, mỗi lần gặp ta đều cung kính lễ độ, chưa từng vượt quá phép tắc.
Nhưng mà… cho dù tính tình tốt mấy, thì cũng không ngăn được hắn có ba bốn phòng thiếp!
Ta vô thức đem hắn ra so với Phó Hành Chi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/thi-ra-moi-duyen-nay-la-do-ta-khoi-dau/chuong-6-lieu-han-co-ghen-khong.html.]
Từ diện mạo, học vấn cho đến mức độ si tình… hắn không có lấy một điểm vượt trội.
Huống hồ, ta còn đang mang trọng trách cứu vớt Kỷ Tuyết nữa.
“Phụ thân… con có thể không gả được không…”
Cha ta liếc ta một cái:
“Con thấy hắn không ổn chỗ nào?”
Ta lí nhí:
“Sau này huynh ấy chắc chắn sẽ nạp thiếp…”
Phụ thân ngừng lại một chút, hơi ngạc nhiên:
“Con cũng quan tâm mấy chuyện đó à? Nam nhân ai chẳng có thiếp?”
Quả thật, cha ta và nương tình cảm rất tốt, nhưng cũng đâu cản nổi chuyện nạp di nương. Chỉ là ông không để họ sinh con thôi — vậy mà mẹ ta đã cảm động muốn rơi nước mắt.
Cha ta lại tiếp lời:
“Chẳng lẽ con nghĩ mình có thể cưới được người như Phó Hành Chi? Vừa có tài vừa có sắc, lại còn xuất thân cao quý, chưa kể đến chuyện không ham nữ sắc. Loại người đó cả kinh thành chỉ có một. Đến lượt con à?”
Hừ, cha chê ai đấy?
Phó Hành Chi chẳng phải yêu con đến c.h.ế.t đi sống lại đấy sao?
Cha ta cuối cùng cũng mềm lòng, thấy ta mặt mày u ám thì thở dài:
“Đừng có nằm mơ mãi nữa, sống thực tế chút đi. Con cứ thử tiếp xúc thêm với Kỳ nhị lang, nếu thực sự không muốn, ta cũng không ép.”
Ta rầu rĩ đáp lời:
“Dạ, nữ nhi biết rồi…”
—
Nửa tháng sau, đúng vào dịp Tết Đoan Ngọ.
Từ quan lớn đến dân thường đều đổ về sông Tế Tra xem đua thuyền rồng.
Kỳ Tư Quân hẹn đại ca và ta cùng đi xem. Ta biết rõ — hai nhà đang có ý muốn gán ghép ta và hắn.
Bờ sông Tế Tra chật kín người, náo nhiệt vô cùng. Vị trí sát sông dành riêng cho các gia đình quan lại — may mắn thay, nhà ta cũng có một chỗ.
Vừa ngồi xuống, Kỳ Tư Quân đã chủ động bắt chuyện với ta, còn tinh tế bóc cam cho ta nữa.
Ta chống cằm, mắt nhìn dòng nước mà lòng chẳng ở đó.
Đột nhiên, đám đông phía sau xôn xao hẳn lên.
Ta quay đầu nhìn, vừa hay thấy Phó Hành Chi bước xuống xe ngựa.
Hôm nay hắn mặc một chiếc trường bào gấm thêu vân trúc màu trắng ngà, tóc búi cao cài ngọc, dáng đứng thẳng tắp như tùng, phong thái hơn người.
Chung quanh bao nhiêu cô nương đều nhìn đến ngẩn ngơ.
Hắn vẫn thế — dù ở đâu, cũng đều nổi bật nhất.
Ánh mắt hắn lướt qua đám người. Khi nhìn thấy ta, rõ ràng sững lại một chút, rồi lại nhanh chóng thu lại ánh nhìn.
Ta chắc chắn — hắn đã thấy ta đang ngồi cạnh Kỳ Tư Quân.
Liệu hắn có ghen không? Có đố kị không?
Ừm… nhìn vẻ mặt bình thản của hắn, chí ít bề ngoài không thể hiện gì.
Suốt trận đua, ta chẳng còn tâm trí nào mà ngắm thuyền rồng nữa, cứ thỉnh thoảng lại len lén nhìn về phía hắn.
Không biết từ lúc nào, Vương Tam Nương và Ấn Ngũ Nương đã ngồi vào bàn bên cạnh hắn, ríu ra ríu rít, mắt thì cứ đưa đưa liếc liếc.
Trong lòng ta dâng lên một nỗi bực bội khó nói thành lời.