Thêu xong Bách Điểu, chẳng thể vá lòng người - Chương 6

Cập nhật lúc: 2025-11-22 02:23:17
Lượt xem: 125

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ta chẳng buồn đáp lời.

 

Trong mắt , từng con ch.ó trung thành đuổi theo Mộ Như Phong suốt bao năm, dĩ nhiên thể dễ dàng buông bỏ như thế.

 

Cũng trách

 

Trước , đến chính cũng từng nghĩ như

 

Thẩm Ngạn , xoay đầu , ánh mắt quét qua quét gương mặt

 

Trong ánh mắt đó tức giận, đau lòng, còn chút ghen tị.

 

“Ngươi gì mà ? Ta mà như thế ?” 

 

Thẩm Ngạn tức giận : “Sau đừng lấy chậu hứng nước mắt.” 

 

Đó vốn là kiểu cãi ầm ĩ quen thuộc giữa hai chúng , như hai lớn lên cùng .

 

từ khi nào đối với sinh thứ cảm tình khác lạ ?

 

Vừa nghĩ tới đây tự gạt - hẳn là nghĩ nhiều

 

Trong mắt Thẩm Ngạn, chỉ là của . Hồng nhan tri kỷ bên cạnh đủ để xếp đầy cả Trường An, nào đến lượt suy nghĩ vớ vẩn?

 

Ta đang rời , ánh mắt vô tình lướt đến phía , Mộ Như Phong , đang .

 

Tim thắt , lập tức nắm lấy tay Thẩm Ngạn, nghiêng dựa hẳn .

Ta cảm nhận rõ ràng cơ thể Thẩm Ngạn khựng , cả cứng đờ như gặp đại họa, căng chặt đến mức thở nổi.

 

Ta kéo chạy , một cái liếc mắt cũng lưu cho Mộ Như Phong.

 

Trong khoảnh khắc lướt qua , dường như Mộ Như Phong buông tay Mộc Lan Trạch, bước về phía một bước nhưng dường như chẳng còn sức mà tiếp tục, đành rũ tay xuống bất lực.

 

12

 

Trước khi ngày ngày quấn quýt bên Mộ Như Phong, thấy liền hận thể chui xuống hầm mà tránh.

 

Vậy mà hiện tại, bận tối mắt vì chuyện kinh doanh tửu lâu, rảnh rỗi đến mức mỗi ngày đều tới góp vui, cứ quanh quẩn như hữu ý vô tình xuất hiện mắt

 

Lần nào đến cũng dẫn theo Mộc Lan Trạch, hai mắt trao tình ý, hành động mật, chẳng coi ai gì.

 

Ta bận đến cả thời gian liếc bọn họ một cái.

 

tới bọn họ, bọn họ tự tìm tới .

 

Mộc Lan Trạch đột nhiên bước thẳng lên đài, vặn eo uốn lượn, hát múa nhu hòa như nước.

Giọng ca du dương, hình mềm mại.

 

Thế nhưng động tác quá mức câu dẫn, phóng túng đến khó coi.

 

Tửu lâu của tới đều là nữ khách, kiêng kỵ nhất loại ám chỉ lộ liễu

 

Ta lập tức bảo nàng xuống sân khấu.

 

Nàng vẻ ủy khuất: “Minh cô nương, như . Ta còn múa xong, ngươi bảo xuống đài, chẳng coi thường ?”

 

Ngay mặt , nàng còn dám ngôn ngữ vẻ thanh cao. 

 

Ta khoát tay: “Nơi miếu nhỏ của chứa vị Phật sống như Mộc cô nương.” 

 

Nàng cúi đầu , “Ta Minh cô nương thich . Là của , xin dâng rượu bồi tội.”

 

Nàng rót hai chén, đưa một chén tới mặt

 

Ta yên, đưa tay tiếp.

 

Thấy , nàng tự nâng chén lên môi. ngay khoảnh khắc đó, khóe môi bất chợt cong lên, trong mắt là vẻ khiêu khích thèm che giấu.

 

Rồi nàng nghiêng tay, hắt cả chén rượu lên mặt , kế đó ngã gục xuống bàn như chuốc say.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/theu-xong-bach-dieu-chang-the-va-long-nguoi/chuong-6.html.]

 

Mộ Như Phong lập tức xuất hiện, ôm lấy Mộc Lan Trạch dậy, ánh mắt lạnh đến thấu xương quét về phía .

 

Ta bình thản đáp: “Ngươi gì? Cũng động thủ.”

 

Mộc Lan Trạch rưng rưng , níu lấy tay áo Mộ Như Phong: “Không liên quan Minh cô nương … là tự sơ ý…”

 

Mộ Như Phong cắt ngang lời nàng :  “Không cần nàng che giấu. Minh Nguyệt Thư, ngươi trở thành thế ?” 

 

Hắn tin

 

Dẫu chẳng còn chút tâm tư nào dành cho , nhưng đối đãi như thế, trong lòng vẫn khó tránh nghẹn .

 

cũng chẳng buồn bận lòng thêm. 

 

Đối với kẻ đáng, sẽ phí thêm nửa phần tâm tư.

 

Ta xoay dứt khoát rời .

13

 

Hôm nay Thẩm Ngạn bận quân vụ, một đợi đến khi tửu lâu đóng cửa cũng thấy tới. 

 

Vừa khóa cửa , rời , liền thấy Mộ Như Phong chờ ánh đèn đường.

Nhàn cư vi bất thiện

 

Hắn lặng lẽ . Bàn tay đưa lên, tựa hồ vuốt mấy sợi tóc rối trán .

 

Ta nghiêng đầu né tránh.

 

Hắn lúng túng, khẽ ho một tiếng: “Nguyệt Thư, chuyện giữa chúng … là sai.” 

 

“Ngươi đừng trút giận lên khác.” 

 

“Ngươi đ.á.n.h mắng đều , ý kiến nửa lời.” 

 

Ta bật lạnh: “Ta là ai mà tư cách đ.á.n.h ngươi mắng ngươi cơ chứ.” 

 

Hắn khựng . Trong mắt thoáng hiện vẻ tổn thương: “Nguyệt Thư… thế . Rõ ràng ngươi đối với …”

 

Trước

 

Thứ gọi là “ , xa đến mức nhớ nổi.

Khi thể vì mà trèo tường vạch ngói, chỉ để thêm một .

 

Có thể quỳ suốt nửa canh giờ bên hồ Nguyện Trì, chỉ mong chịu cùng thả một chiếc đèn hoa đăng. 

 

Có thể trong cơn mưa lớn nơi hoàng hôn, chỉ để đợi tan tiệc, một đoạn đường bên cạnh .

 

như , đó đều là chuyện .

 

Vì để tránh khỏi sự đeo bám của , thản nhiên điều kiện một năm thêu xong bức Bách Điểu đồ để khiến thấy khó mà lui. 

Đợi trải đủ trăm đắng ngàn cay thực hiện điều đó, một lời, chỉ thản nhiên thẳng tay vứt bỏ. 

 

Từ giây phút , chẳng còn thích nữa.

 

“Ngươi từng , mỗi thuở nhỏ đều lúc ngông cuồng.

 

Phải kiềm chế phần ngông cuồng đó, chính là trách nhiệm của mỗi khi trưởng thành.” 

 

“Ý là, giờ trưởng thành. Cũng học cách kiểm soát sự ngông cuồng bản .

 

Sẽ còn thích ai theo cách ngốc nghếch đó nữa.”

 

“Dù , đối với một tuyệt vọng tới mức từ bỏ, thì chẳng coi như sống một , ?” 

 

Gương mặt Mộ Như Phong cứng , kinh ngạc đến nên lời.

 

Ta mặc đó, khẽ nhếch môi , bước thẳng về phía .

 

Loading...