Muội của Khuynh Vô, là do tự tay g.i.ế.c chết, chỉ để đổi lấy một cơ hội sống sót.
21
Khuynh Vô thể tin mà n.g.ự.c : "Ngươi phản bội ?"
"Phản bội ư? Ta cũng trung thành với ngươi." Ta vung tay, mảnh giấy đỏ nhẹ nhàng rơi xuống, đó hai chữ "Khuynh Vô" bằng chu sa.
"Ha ha ha. . . Thì , thì cũng là mục tiêu của ngươi. . ." Khuynh Vô ho lớn.
Khuynh Vô quá tự đại, càng ngày càng khó kiểm soát, để lâu sớm muộn cũng thành họa.
Lục Chi Hành chạy , luống cuống đến mức chân tay linh hoạt, lăn lộn bò dậy trông chẳng mắt chút nào.
"Ám vệ Bạch Hổ. . . Ngươi tưởng g.i.ế.c , ngươi sẽ kết cục ? Ăn cháo đá bát!" Khuynh Vô trừng mắt .
Ta đặt chân lên chuôi d.a.o n.g.ự.c Khuynh Vô, đôi giày thêu đỏ đính trân châu, dẫm lưỡi d.a.o xuống sâu hơn từng chút một.
Vẻ mặt Khuynh Vô trở nên dữ tợn vì đau đớn: "Ta sẽ ở địa ngục. . . chờ ngươi! Ta chờ ngươi!"
Địa ngục? Ha ha ha.
Cuối cùng Khuynh Vô cũng chết, vẻ mặt căm hận vĩnh viễn đóng băng gương mặt .
Con ác thú bản nuôi dưỡng giơ nanh vuốt nuốt chửng , chắc hẳn cam lòng.
Nhìn t.h.i t.h.ể , cảm thấy nhẹ nhõm tựa như cơn gió.
"Chưa chắc sẽ đánh ! Nàng nhất định liều lĩnh như ?" Lục Chi Hành đỡ lấy .
"Cho ngươi thêm ba trăm năm nữa, chắc là ngươi thể thắng đấy. Ngươi trẻ hơn nhiều. . . chắc chắn sẽ c.h.ế.t ngươi."
Lục Chi Hành xị mặt, chẳng hề an ủi: "Nếu phân tâm, nàng mất mạng !"
"Không , nếu cho lưng , g.i.ế.c ngươi ." Ta tiếp tục an ủi .
Lục Chi Hành nghẹn lời: "Nàng. . . thật đúng là. . . linh hoạt đa dạng, bé điên."
Lục Chi Hành càu nhàu điểm huyệt cầm m.á.u cho , đó rút kiếm của Khuynh Vô ném mạnh xa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/the-tu-yeu-kieu-tua-ho-bao/phan-13.html.]
Hành động ít nhiều mang theo chút thù riêng.
Ta cố gắng đến bên cạnh Khuynh Vô.
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
"Còn định gì nữa?" Lục Chi Hành giận bất lực.
"Vẽ tranh." Ta chỉ t.h.i t.h.ể Khuynh Vô.
Lục Chi Hành đỡ , đá lật t.h.i t.h.ể Khuynh Vô, cánh tay thương của thể giơ lên, nắm lấy bàn tay còn của , dùng d.a.o vẽ một đầu hổ lưng thi thể.
" là. . . hơn vẽ." Ta .
"Thích ? Sau ngày nào cũng vẽ cho nàng."
"Chúng gây náo động lớn như , thị vệ của ngươi ai đến? Ngươi dùng gì để đổi lấy ?" Ta quanh hỏi.
"Không gì, chỉ là mấy thứ quan trọng thôi." Lục Chi Hành bế về phòng, thuận miệng .
Không quan trọng ư?
Gia tài bạc triệu tích lũy hơn mười năm, địa vị một vạn trong tương lai, đối với , dường như đều khiến đau lòng bằng hạt đậu vàng vứt ngày đó.
"Ngày mai chúng sẽ rời khỏi đây, đến một nơi ai đến. Từ nay hoàng quyền, hậu vị đều liên quan đến chúng nữa." Lục Chi Hành băng bó vết thương cho .
"Sao ngươi như sắp ? Ta đau." Ta đưa tay xoa dịu nếp nhăn giữa mày .
"Đau mà. . ." Lục Chi Hành nắm lấy ngón tay lạnh buốt của , "Rất đau. . ."
Ai đau chứ? Ta ngã hỏng đầu , chuyện đau.
Ta , nhân lúc để ý hôn nhẹ lên khóe môi một cái, Lục Chi Hành lập tức đỏ mặt, luống cuống.
Đôi mắt của thật sự . . . giống như đầu gặp .
Lục Chi Hành nghi ngờ , đột nhiên nhận điều gì đó, nhưng kịp gì, thể mềm nhũn ngã xuống giường.
Ta nép sát bên cạnh : "Ngươi thật ngốc, nào cũng lừa."
Lục Chi Hành thì thầm: "Tiểu Tiểu. . . đừng , thể g.i.ế.c Vương Chí. . ."