Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

Thầy Tướng Số - 5

Cập nhật lúc: 2025-06-07 15:01:46
Lượt xem: 45

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

10

Từ Tết xuân, Thái tử bắt đầu âm thầm can thiệp việc bổ nhiệm quan chức trong kinh thành. Dù lớn dù nhỏ, kể cả chỉ là chức văn thư nha môn, cũng thể thấy dấu vết sắp xếp của .

Hắn chọn tín, mà chọn những kẻ mới nhậm chức đầy nửa tháng chết.

Thế nên, ngoại trừ đám cựu thần, những mới lên chức nếu ba tháng xem như lão làng.

Bộ máy quan ở kinh thành đổi chóng mặt.

Ban đầu, hoàng đế nhận , liền dồn hết trách nhiệm cho Lại bộ.

Vấn đề nhân sự hiếm thấy trong sử sách khiến gần trăm của Lại bộ việc liên tục ba tháng rưỡi nghỉ, đến hai đời Thượng thư. Mãi đến đời thứ ba, mới đến Đông Cung xin chỉ điểm, vấn đề mới tháo gỡ.

Thái tử âm thầm tiếp quản Lại bộ.

Theo lời Thôi Tống, hầu bên cạnh Thái tử giống nhị tỷ của .

Lại thêm một tháng trôi qua, Thái tử và Hiền vương trở mặt.

Chuyện bắt đầu từ thời gian Đông Cung phong tỏa, hoàng đế trong cơn thịnh nộ, chỉ bằng một câu trao hổ phù của Ngự Lâm quân cho Hiền vương.

Giờ đây Thái tử ép Hiền vương giao , nhưng Hiền vương vốn thật lòng phò tá , thấy gần đây quá gấp gáp, độc đoán, nên nhất quyết nhượng bộ.

Lại thêm Minh Vọng Xuân xen ly gián, khuyên Hiền vương rời xa Thái tử…

Mùa xuân của chính trường bắt đầu bừng dậy.

Ta mầm non nhú cành, bỗng nhớ một chuyện: Hoàng đế chẳng sắp sống nổi nữa ?

Thảo nào Triệu Triết gấp rút đòi hổ phù.

Thiên hạ sắp loạn, quân đội là điều cốt yếu.

Đêm , Thôi Tống đến thăm .

Hắn tự bước , xuống nhuyễn tháp bên cửa sổ, cầm lấy khung thêu của xem kỹ.

“Gần nửa tháng nay, thư nhà của A Hằng còn nhiều hơn cả năm ngoái.”

Theo lời , Thịnh quốc công tuổi cao sức yếu, dã tâm hề giảm sút, cả đời chỉ một đứa con gái là Dương Hằng.

Trước khi nàng đính hôn, ông từng bí mật mời cao nhân xem tướng, nàng mang mệnh công chúa.

Thôi Tống cưới nàng xong, liền họ Dương ở Tây Nam chèn ép từ xuống .

Ta rút khung thêu từ tay : "Nếu ngài còn nhiều lời như , thì nên về với nàng . Nói với gì?”

Tay trống rỗng, ngẩng đầu , dậy: "Không cần nữa. Ta sẽ cắt đứt liên hệ giữa nàng và Thịnh quốc công.”

Ta đáp, chỉ tiễn ngoài.

Tới cửa, nghiêng đầu : "Gần đây qua với Lý Huyền Ca ?”

Ta nghĩ một lát: "Nhà e còn bận hơn nhà họ Dương.”

Thôi Tống bên , cúi đầu bật khẽ.

Hôm , đến thăm Dương Hằng, nàng cảm lạnh nên gặp .

Ngày mồng bảy tháng Ba, hoàng đế mừng thọ, trong cung cho gọi còn yêu cầu chuẩn lễ vật.

Ta và Dương Hằng cùng một xe, Thôi Tống xe riêng.

Dương Hằng theo bóng lưng khuất dần, buông rèm xe, giọng chút ủ rũ: "Vì phụ , nên cứ thấy là chán ghét.”

Ta giỏi an ủi: "Trước giờ tỷ cha, hôm nay mới nhận cha thì buồn vì chuyện đó?”

Dương Hằng ngẩn , hốc mắt đỏ hoe, tựa đầu lên vai bật , chẳng từ lúc nào, cuối cùng ngủ .

Chưa đến nửa năm từ sinh nhật , sắc mặt hoàng đế nay tiều tụy thấy rõ.

Ta gặp đại tỷ và Hiền vương.

Hiền vương phi mất tháng , đại tỷ sống hòa thuận với Hiền vương, nên phong vương phi.

Thái tử đến dự yến một , nhị tỷ đang bệnh, chẳng rõ thật giả, chỉ thấy tiếp đãi mấy phu nhân nhà tướng lĩnh, giữa tiệc còn úp mở chuyện nạp phi.

Giữa chừng, điện y phục, vô tình thấy đại tỷ và Thái tử ngang qua giả sơn hẻo lánh.

Ta nhắc nàng: "Thái tử tâm cơ thâm sâu, giờ tỷ là vương phi của Hiền vương, tính tình hiền lành, nhất đừng dính dáng tới , chỉ sợ thiệt thòi.”

“Ta mấy tháng gặp Văn Hạ. Dù đến Đông Cung cũng chặn …” Minh Vọng Xuân hỏi : "Muội chỉ lo ?”

Ta bình phong nàng một lúc:

“Nếu tỷ chỉ lo , thì đây khuyên nàng đừng chọn Thái tử? Kẻ ác mà sống lâu mới là đáng sợ nhất.”

Ta buông một câu rời , chẳng buồn nàng gì.

Thôi Tống đang chờ : "Ngự tiền nội thị truyền lời, chúng chuyển lên phía .”

Hôm , ban hôn như Hiền vương và Thái tử đều phía , Lý Huyền Ca vì tứ cũng sắp xếp chỗ đó, chỉ còn thiếu và Thôi Tống.

như thì Dương Hằng sẽ bỏ một .

“Chàng ở với A Hằng . Người bệ hạ gặp chỉ là .”

Thôi Tống : "Dù cũng là ngày mừng thọ hoàng thượng, chúng ban hôn, cùng xuất hiện sẽ càng vui vẻ.”

lúc đó, Dương Hằng vô tình đổ bát, nước canh chảy dọc theo mu bàn tay lan tới cánh tay, phát tiếng xì xèo.

Ta kéo nàng lòng: "Không chứ?”

Thôi Tống đưa khăn cho nàng: "May mà là món nguội.”

Dương Hằng cúi đầu , nhận khăn lau tay, miết ngón tay đến đỏ ửng, loay hoay tháo chiếc vòng mật ngọc cổ tay.

“Vòng quý thể dính nước.”

Nội thị đến thúc giục Thôi Tống.

Hắn bảo cùng , lát nữa sẽ với Dương Hằng.

Dương Hằng đó tháo vòng, nhưng cứ loay hoay mãi , như đang cố chấp với ai đó, gương mặt đỏ ửng, trán rịn mồ hôi.

Ta ngẫm nghĩ.

Ta bảo Thôi Tống chờ một lát, nắm cổ tay A Hằng, giúp nàng tháo vòng.

Mạch nàng .

Ta hạ mắt, giọng thản nhiên: "A Hằng, tỷ thai ?”

Dương Hằng chậm rãi , về phía Thôi Tống: "Thiếp thai .”

11

Thôi Tống c.h.ế.t lặng tại chỗ.

Dương Hằng chỉ lặng lẽ , gọi cung nữ bên cạnh, bản khỏe nhờ truyền thái y.

Thôi Tống còn kịp ngăn .

Đêm , tin Dương Hằng mang thai nhanh chóng lan khắp Lục cung, truyền cả ngoài kinh thành.

Ta một bước đến chỗ phía .

Không bao lâu , buổi chúc thọ bắt đầu, lượt dâng lễ vật.

Thái tử dâng “Vạn dân chúc nguyện thư”, Hiền vương dâng “Vạn thọ bình phong”, Thôi Tống thì dâng thư họa của các danh gia triều .

Còn , dâng một con vẹt đỏ như máu.

Đến lượt Lý Huyền Ca, dâng hai con ngựa hãn huyết, ngàn dặm từ Bắc Cương đưa về.

Lễ nặng, lòng trung của quân Bắc Cương càng nặng.

Tứ dâng một bức tranh “Tình thâm như phụ mẫu” ghi tên họa sĩ.

Lý Huyền Ca rõ ràng hề .

Cả đại điện lặng ngắt như tờ.

Chỉ đến khi hoàng đế tranh rơi lệ, thái tử mới quỳ gối hơn chục bước, dùng tay áo lau nước mắt cho hoàng đế, chân thành nhận , lóc suốt một hồi lâu.

Phụ tử hoàng gia, rốt cuộc cũng hàn gắn tình xưa.

Lý Huyền Ca thấy một , bèn đến mời rượu: "Nàng nổi điên gì … vô cớ dâng tranh, còn tặng ân huệ cho Thái tử.”

Ta nâng chén, cụng với : "Lễ vật của hơn nhiều. Ta qua thấy, hai con ngựa đó thể là vô giá. Hãn huyết bảo mã vốn hiếm đời, còn vất vả từ Bắc Cương đưa về Kinh, tốn bao nhiêu công sức."

Lý Huyền Ca cụp mắt, cạn ly rượu, đổi chủ đề: "Khi tiệc tàn, đưa nàng về.”

Ta khẽ gật đầu. Thôi Tống và Dương Hằng về gấp, khi chẳng kịp chuẩn xe ngựa cho .

Trên đài cao, hoàng đế dậy rời chỗ, mới hai bước, đột nhiên ngã ngửa ghế, mắt trợn trừng, miệng thốt lời, vẻ trúng phong.

Toàn trường kinh hoảng.

Thái tử lập tức bế hoàng đế rời , tứ cũng nhanh chóng theo .

Hoàng cung khóa chặt.

Cửa điện đóng kín.

Mấy chục trong yến tiệc, từ hoàng quốc thích đến văn võ đại thần, tất cả đều nhốt trong điện.

Thị vệ dẫn thái y đến từng , kiểm tra thức ăn, cởi y phục, xõa tóc khám xét. Suốt cả đêm ai chợp mắt, nhưng vẫn chẳng tìm gì.

Đến trưa hôm , mới thả khi ghi tên và điểm chỉ.

Trước cổng cung, xe ngựa các phủ chen chúc.

Lý Huyền Ca đắp áo choàng lên vai , dịu dàng dìu lên xe để đưa về.

Ta định bước lên thì gọi: "Thu phu nhân!”

Ta và Lý Huyền Ca đều sửng sốt một lúc, mới nhớ đó là cách hầu Thôi phủ gọi .

Xe ngựa Thôi phủ đậu gần cổng cung, chắc là để từ tối qua.

Ta đổi hướng, bước lên xe Thôi phủ.

Tưởng rằng ai, ai ngờ thấy Thôi Tống đang trong xe, chỉ một .

“Đại nhân, ở đây?”

Thôi Tống chăm chăm: "Ra ngoài hóng gió một chút.”

Ta sát cửa, suốt dọc đường lời nào. Người mệt rã rời, mà vẫn ngủ .

Hoàng đế bệnh nặng dậy nổi, thái tử ngày đêm túc trực bên giường bệnh, việc triều chính đều do Hiền vương và mấy vị đại thần tạm gánh, nhưng cơ bản là tê liệt.

Thiên hạ sắp đổi chủ.

Ngay cả Thôi phủ cũng đang đổi.

Tin Dương Hằng mang thai truyền đến Tây Nam.

Thịnh quốc công âm thầm điều binh, chuẩn tiến kinh phản đối thái tử.

Thôi Tống mỗi ngày đều gặp vô , nhà họ Dương, họ Thôi, họ Tống… nhưng đến gặp Dương Hằng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/thay-tuong-so/5.html.]

Nàng bụng mang chửa, chờ nơi hành lang suốt nửa ngày, cuối cùng vẫn đuổi về.

Lúc hoàng hôn buông xuống, đang cho vẹt ăn bên cửa sổ, Thôi Tống bên hành lang, bao lâu.

“Con giống hệt con nàng dâng lên đúng ?”

Ta dừng tay một chút: "Vẹt đỏ m.á.u là loài sinh đôi. nuôi song sinh là điềm , nên chỉ dâng một con cung.”

Thôi Tống để tâm: "Thuật nhà nàng từng sai ?”

Vì nể mặt Dương Hằng, bằng lòng chỉ dẫn một chút: "Đại nhân từng chuyện cha đoán cháy lớn ở Đông thành ?”

“Nghe qua .”

“Lời đoán , liền trở thành một mắt xích của nhân quả. Người càng trốn tránh, càng dễ trúng. đến cuối cùng, vẫn là lòng quyết định mệnh.”

Thôi Tống xuống, như đang suy ngẫm:

“Nàng nên lo nữa? Hiện tại triều cục rối ren, một kẻ trung lương cũng khó tránh cuốn …”

“Đại nhân thể từ quan, cùng con Dương Hằng trở về Tây Nam, sinh con xong trao cho Thịnh quốc công, ẩn cư điền viên.”

Hắn lặng hồi lâu.

Trời dần tối, khắp sân đều thắp đèn. Thôi Tống qua đêm: "Ta đến gặp A Hằng, luôn cảm thấy mệt mỏi. ở bên nàng, thấy yên hơn một chút.”

Ta lặng lẽ , khẽ cong môi, chỉ thấy buồn .

Thôi Tống thấy , cũng theo, đảo mắt quanh phòng, chọn chỗ nhuyễn tháp bên cửa sổ:

“Ta ngủ ở đó.”

“Đại nhân tùy ý.”Ta chỉ về phía cửa sổ nơi con vẹt đậu: "Đừng đóng cửa. Ta thích ngủ đóng kín cửa sổ.”

Vài tháng nay, Thôi Tống chỗ bảy tám .

Khiến mỗi đến gặp Dương Hằng đều nàng cự tuyệt. Đám hạ nhân quanh nàng cũng bắt đầu bàn tán lưng.

Thôi thì cũng chẳng tự chuốc lấy khó xử nữa. Cứ để nàng nghỉ ngơi cho yên.

Nói cho cùng, chuyện chẳng thể phân rõ trái.

Ngay khoảnh khắc Thôi Tống chọn như , thì và Dương Hằng chẳng thể bạn nữa.

Bởi vì nàng yêu .

Đêm đen như mực, thấy tiếng động lạ liền rời giường, bước qua Thôi Tống đang ngủ say đến mở cửa sổ.

Có bóng đen nhỏ vụt qua.

Chú vẹt đậu lên giá gỗ, chiếc bóng của nó lắc lư phản chiếu lên cửa sổ.

Ta định .

Giữa đêm khuya, chú vẹt đột nhiên kêu gấp:

“Nghịch tử!”

Sau lưng lạnh buốt.

kêu lên: "Di thể tử!” (đứa con sinh khi cha mất)

Ta vững, lùi hai bước.

Từ đôi mắt đỏ của con vẹt, như thể thấy nó bay xuyên qua đêm đen thành đô, đậu lên giá hành lang trong cung, bóng chim phản chiếu lên bình phong vạn thọ, kéo dài như sợi tơ mà chẳng ai để ý.

Bởi vì lúc đó, bình phong hiện hai cái bóng, một đang nâng cằm , một thì đang đổ thứ gì đó miệng đối phương.

Trong bóng tối, một đôi tay từ phía ôm lấy vai .

Ta choáng váng, đang ở , liền cắn mạnh tay , dám kêu thành tiếng.

“Là . Đừng sợ.”

Thôi Tống cũng tỉnh .

Hắn vẫn giữ lấy vai , cửa sổ mở, về phía chú vẹt đỏ máu.

“Nghịch tử… Di thể tử… Không học ở …”

Thôi Tống lặp lời đó, ánh mắt trầm xuống vài phần.

Ta cũng bình tĩnh .

Thái tử tay .

Hoàng quyền sắp đổi chủ.

12

Trời sáng, giờ Mão, cổng thành mới mở, qua còn thưa thớt.

Ta tiễn Lý Huyền Ca cải trang rời khỏi kinh thành.

“Đi một , cẩn thận.” Ta lấy một lá bùa bình an, đặt tay : "Lần , chẳng bao giờ mới gặp . Ta thêu cho bùa bình an, cũng để tín vật gì đó cho nhé.”

Lý Huyền Ca sâu lắng, siết chặt bùa bình an trong lòng bàn tay: "Vấn Thu, tình thế kinh thành hiểm ác, theo về Bắc Cương ! Nếu đăng cơ, sẽ lập nàng hậu.”

Ta lắc đầu, kiên quyết: "Không , thể . Gia đình ở kinh thành, gia đình cũng ở kinh thành.”

Hắn mím môi, khẽ thở dài, cúi đầu :

“Trên chẳng thứ gì tín vật cả.”

“Chàng .” Ta nhẹ nhàng kéo tay áo : Huyền Ca, năm phụ dâng ngựa hãn huyết chúc thọ, vượt nghìn dặm từ Bắc Cương đến kinh thành, đoán đám vẫn rút , còn đang trú gần ngoại thành. Chàng để lệnh bài cho phòng .”

Lý Huyền Ca thoáng sững : "Vậy về một ?"

“Chàng cẩn thận đấy.”

Lý Huyền Ca ngẩng lên lặng lẽ . Một lúc , cẩn thận cất bùa ngực, lấy lệnh bài nhà họ Lý trao cho : "Chỉ một ngàn , đều giao cho nàng.”

Hắn kéo lòng: "Minh Vấn Thu, chờ trở về. Nếu ai g.i.ế.c nàng, cứ để tìm , sẽ chuộc .”

Bàn tay đang buông thõng của cũng khẽ động, nhẹ nhàng ôm lấy : "Chàng sẽ bình an.”

Khi trở về phủ, viện Dương Hằng hiếm khi tiếng , Thôi Tống đến thăm nàng.

Ta định về nghỉ, nhưng ngẫm điều bất thường.

Ta xông thẳng viện của Dương Hằng, đẩy đám tỳ nữ , bắt gặp Thôi Tống đang đút thuốc cho nàng.

Ta bước lên, hất tay bát thuốc rơi vỡ tan tành.

Sắc mặt Thôi Tống khẽ biến.

Dương Hằng chống tay lên mép giường, đống mảnh vỡ đất, ánh mắt từ bàng hoàng chuyển thành trống rỗng.

Thôi Tống dậy, bảo dọn dẹp, một cái, lập tức xoay rời .

Dương Hằng xuống giường.

“A Hằng, gửi thư cho Thịnh Quốc công.”

“Ra ngoài .”

Nàng kéo chăn, lưng .

Ta đánh thức giả vờ ngủ, gọi tỉnh một nữ nhân đang giả vờ ngủ, càng lay nổi một thai phụ đang giả ngủ.

Nàng , yếu mềm, còn mang thai. Chỉ cần siết chặt chăn là thể chống gió sương đao kiếm.

Mùa thu đến, gió kinh thành lạnh buốt.

Việc Lý Huyền Ca trốn sớm cũng phát hiện.

Ta còn thời gian xoay quanh Dương Hằng nữa, đành rút vài cao thủ từ đám Lý Huyền Ca để cài Thôi phủ.

Ta sợ Dương Hằng sẽ gặp chuyện.

Năm ngoái ngay từ đầu gặp nàng năm ngoái, thấy viễn cảnh Thôi phủ bốc cháy, nàng bụng mang chửa, tuyệt mệnh thư mặt trút thở cuối cùng.

Bức thư gửi cho Thịnh Quốc công.

Ta đoán đó là thư cầu cứu.

Từ buổi chúc thọ, hoàng đế từng xuất hiện.

Tuy thái tử kiểm soát Ngự Lâm quân, nhưng hòa hoãn với Hiền vương, thế lực gần như vững chắc.

Nếu còn nguy cơ, thì chỉ nhà họ Lý ở Bắc Cương và nhà họ Dương ở Tây Nam.

Thôi Tống âm thầm ngả về thái tử.

Hắn cần đứa con của Dương Hằng, thì cũng cần Thịnh Quốc công tiến kinh.

Dương Hằng hiểu rõ tình thế, mãi vẫn gửi thư về nhà, khiến phụ nàng chẳng tâm ý của rể.

Hôm đó, Dương Hằng chủ động đến tìm , mượn ngọc khóa của Quý phi.

“Đó là di vật của Quý phi nương nương, hình như Thôi đại nhân đang giữ.”

Dương Hằng gì thêm, chỉ một lúc rời .

Trước khi , nàng con vẹt giá giữa tiền sảnh: "Ngươi còn nuôi thứ ?”

Suýt quên, nàng là Tây Nam.

Đêm đó, nhắc đến chuyện ngọc khóa với Thôi Tống.

“Chàng cho mượn ?”

“Chưa. cũng ở chỗ , mấy hôm đưa đến chỗ thợ ngọc để bảo dưỡng .”

Thôi Tống kể rằng, Thịnh Quốc công từng ý nghĩ kỳ lạ, dựng thế Dương Hằng thành công chúa nhỏ năm xưa yểu mệnh.

“Chuyện đó ? Công chúa là sinh chết, mất tích…”

Thôi Tống day trán, thở dài: " quả thật chỗ mờ ám, nếu dựng chuyện thể thêu dệt .”

Mười lăm năm , công chúa sinh nhịp thở, tim cũng đập, nhưng vẫn ấm, lạnh lẽo.

Hoàng đế lập tức triệu tập cả Thái y viện trong đêm nhưng ai cứu .

Khi đó Quý phi sủng ái, tin con chết, nhất quyết ôm lấy đứa bé suốt ba đêm.

công chúa mở mắt, phát tiếng nào.

Đến ngày thứ tư, hoàng đế kiên quyết an táng, Quý phi dập đầu xin thủy táng.

Thân thể bé nhỏ đặt chiếc thuyền gỗ đàn hương chạm khắc hình phượng, đáy lỗ nhỏ, thả trôi theo dòng nước rộng, dần chìm nghỉm nơi giang thủy mênh mông.

“Chuyện công chúa thủy táng là bí mật trong cung, nhưng hôm đó cũng mấy chứng kiến, hoàng đế, hoàng hậu, Hiền vương, Thịnh Quốc công, cả đường tỷ và , đều tận mắt thấy.”

Thôi Tống khẽ nheo mắt như đang nhớ : "Chưa đầy nửa ngày, thuyền chìm. Không thể nào còn sống. Thịnh Quốc công nâng đỡ đứa con của Dương Hằng, đúng là chuyện hoang đường…”

Ta cúi đầu châm thêm : "Ta thì thấy Thịnh Quốc công thật đầu óc.”

Thôi Tống nghiêng đầu , chợt đặt tay lên mu bàn tay : "Lý Huyền Ca bỏ trốn, mang nàng theo?”

Ta khẽ nhíu mày, rút tay về.

Vô tình đổ nước nóng hổi lên tay .

Thôi Tống bật dậy, ôm tay, lời nào.

Ta dịu giọng xin : "Đại nhân, nhắc đến chuyện khiến đau lòng .”

Loading...