Thấy Nữ Đế Sao Còn Không Quỳ - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-03-02 13:10:56
Lượt xem: 57
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cha ta là một kẻ tồi tệ.
Ông ta đê tiện, ích kỷ, m.á.u lạnh, độc ác, không tìm thấy bất kỳ điểm sáng nào.
Nhưng sự bất công trên đời này nằm ở chỗ, không phải cứ có phẩm chất tốt đẹp là sẽ có được trí thông minh, không phải cứ đầy rẫy vết nhơ thì ắt hẳn ngu ngốc.
Cha ta là một kẻ tồi tệ thực sự, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc ông ta có một cái đầu thông minh, từ nhỏ đã được ca tụng là thần đồng.
Phụ thân của cha ta, ông nội ta đã qua đời từ sớm, cũng là một thầy đồ dạy học, cả đời làm một tú tài già, thi hương hết lần này đến lần khác đều thất bại, đỗ đạt công danh trở thành chấp niệm cả đời của ông.
Sau này cha ta sinh ra, bảy tuổi làm thơ, chín tuổi viết phú, mười tuổi đọc hết Tứ thư Ngũ kinh, một bài vè tùy miệng làm ra đã lan truyền khắp vùng, danh hiệu thần đồng cũng theo đó mà nổi tiếng.
Ông nội ta vô cùng tự hào, kỳ vọng đỗ đạt công danh cũng dồn hết lên người con trai, dốc lòng bồi dưỡng, mong con thành tài.
Thời đó đang là những năm cuối triều đại.
Cha ta sau khi trưởng thành, vẫn là một tài tử nổi tiếng khắp vùng, dễ dàng thi đỗ tú tài, nhưng còn chưa kịp tham gia thi hương thì triều đại đã sụp đổ.
Toàn bộ vương triều tan rã, chia thành vô số nước nhỏ lớn nhỏ, tranh đấu lẫn nhau không ngừng, thêm vào đó loạn thế dân chúng lầm than, khởi nghĩa nổ ra khắp nơi, tiếp theo là đủ loại thiên tai, thế đạo rối ren, tự nhiên không ai còn tâm trí lo chuyện khoa cử.
Thế là cha ta cũng đi vào vết xe đổ của ông nội, cả đời u uất bất đắc chí, ông nội vì cú sốc này mà đổ bệnh, rồi buồn bã qua đời.
Khác với cha ta, ông nội vốn là người nhân từ, chỉ có một khuyết điểm là quá nuông chiều con cái, muốn gì được nấy, nên mới tạo ra tính cách ích kỷ của cha. Ông vừa mất, cha ta đã dùng thủ đoạn đê hèn để ép cưới mẹ.
Điểm giống nhau là, đỗ đạt bảng vàng cũng là chấp niệm của cha ta.
Ông nổi danh từ khi còn trẻ, nhưng lại không thành công như người đời kỳ vọng. Mấy chục năm trôi qua, chẳng còn ai nhắc đến thần đồng năm nào, cũng chẳng ai biết ông là ai. Cha ta vốn tính tình cao ngạo, đương nhiên không cam tâm cả đời chìm trong quên lãng.
Sau mấy chục năm chinh chiến thôn tính, cục diện thiên hạ hiện giờ đã ổn định hơn nhiều. Triệu Quốc kế thừa Thượng Kinh từ triều đại cũ, trở thành một trong những quốc gia hùng mạnh nhất, đổi niên hiệu thành Thừa Bình, mở lại khoa cử, chiêu mộ hiền tài khắp thiên hạ.
Cha ta tự tin tràn trề, nhận ba mươi văn tiền làm lộ phí, ăn no bụng hai lạng đường trắng, rồi nghênh ngang bỏ đi, chẳng thèm nhìn ta lấy một cái.
Người bán hàng rong cởi dây thừng buộc vào cột cầu, kéo ta đi ngược hướng.
Từ đây núi cao sông dài, trời cao đất rộng, cha ta hướng tới tiền đồ tươi sáng, còn ta thì đến cái chợ người kia.
Có lẽ, ta sẽ không bao giờ gặp lại cha mình nữa.
Thế là ta quỵ xuống, vừa khóc vừa gọi lớn: "Cha ơi!"
Cha ta quay đầu nhìn lại.
Hai tay bị trói của ta chống xuống đất, khó khăn dập đầu về phía ông ta, liên tục dập nhanh mười mấy cái, mạnh đến mức trán rách toạc, m.á.u chảy đầy má.
Giọng ta nghẹn ngào, cố nén tiếng khóc:
"Cha, con gái bất hiếu, không thể báo đáp công ơn sinh thành. Cầu hoang không có cành liễu tiễn biệt, con gái chỉ có thể dập đầu tiễn cha, chúc cha tiền đồ tươi sáng, công thành danh toại.”
"Khi bà nội mất, có để lại lời cho cha, con vẫn không dám nói, sợ cha đau lòng, nhưng giờ không nói, sợ sau này không còn cơ hội."
Ta muốn tiến lên, nhưng dập đầu quá mạnh nên choáng váng ngã xuống đất. Cha ta coi trọng mẹ đẻ, nên tự mình đi tới nhìn xuống ta, "Mẫu thân trước khi lâm chung đã nói gì?"
Bà nội ta mất quá đột ngột, đến di ngôn cũng không kịp trăn trối, cha ta không ngờ bà trước khi c.h.ế.t lại để lại lời.
Ta loạng choạng đứng dậy, đến gần cha, giọng nói bất giác nhỏ lại, có chút sợ sệt.
"Bà nói..."
Rồi lạnh lùng nhìn cha một cái, không chút do dự giơ tay móc vào đôi mắt yếu ớt của ông.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/thay-nu-de-sao-con-khong-quy-btxf/chuong-3.html.]
Ta vì người tiễn đưa vặn dặm
Người vì ta khóc mù đôi mắt
"Bà nói con còn nhỏ tuổi, mà đã độc ác như vậy."
Ta tuổi nhỏ không đánh lại người lớn, lại bị trói hai tay, chỉ có thể đánh bất ngờ vào chỗ yếu, liều mạng một phen.
Cha ta đau đớn kêu lên một tiếng, hai tay theo bản năng giật tay ta ra, ta cố nén cơn đau dữ dội, một chân đạp ông xuống cầu.
Cha ta rơi xuống dòng nước lũ.
Nước lũ cuồn cuộn chảy về đông.
Có lẽ người đã quên, khi ta còn bé là đứa người ghét nhất.
Bởi vì ta mang trong mình dòng m.á.u phản nghịch, ngông cuồng khó thuần.
Mẹ ta tính tình nhu thuận, hiền lành dịu dàng, chị và em gái ta cũng giống mẹ, rất nghe lời.
Chỉ có ta là kẻ khác biệt, từ nhỏ đã có sự liều lĩnh, mỗi khi người đánh mắng chị, ta sẽ xông lên cắn người, thà cắn rụng cả răng sữa, cũng phải cắn được miếng thịt của người, mình không dễ chịu, thì người cũng đừng hòng yên ổn.
Khi em gái vừa mới sinh ra, bà nội muốn dìm c.h.ế.t nó trong bô nước tiểu, ta liền nói nghe đồn nhà bên cạnh có ma, gặp xui xẻo liên miên, cả nhà đều mắc bệnh lạ, hình như là vì trong nhà có trẻ con bị c.h.ế.t đuối. Thế là bà đổi ý, muốn đem em gái ném xuống sông dìm chết.
Ta lẽo đẽo theo sau, khổ sở van xin bà, muốn nhìn em gái lần cuối, muốn ôm đứa em gái sắp bị dìm c.h.ế.t này, bà nội bị ta làm phiền, đưa tã lót cho ta ôm.
Ta, một đứa trẻ cao chưa đến nửa người, đón lấy tã lót, lập tức thu lại vẻ mặt đáng thương, mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm bóng lưng bà nội, thừa lúc bà không để ý đẩy bà xuống sông.
Bà nội ta, gây khó dễ cho mẹ và chị cả nửa đời người, chắc chắn không ngờ mình lại có kết cục như vậy.
Bà kinh hoàng phẫn nộ nhìn ta, thốt ra câu cuối cùng trước khi chết:
"Ngươi còn nhỏ tuổi mà đã độc ác như vậy!"
Ta lạnh lùng nhìn bà ta chìm xuống nước, sau đó mới vội vã chạy về báo tin cầu cứu.
Lúc đó ta mới bốn, năm tuổi, cái tuổi đi còn hay vấp ngã, ta đã g.i.ế.c người đầu tiên, chính là bà nội ruột của mình.
Chị cả và em gái đều giống mẹ, có lẽ ta giống cha hơn.
Nhưng ta sớm hiểu chuyện và tàn nhẫn hơn ông.
Ông bảy tuổi làm thơ, chín tuổi viết phú, mười tuổi đọc hết Tứ thư Ngũ kinh... Ta, khi còn nhỏ hơn, đã biết mọi chuyện, thơ phú kinh thư, không hề khó khăn.
Cha ta nói con gái không được đọc sách, không cho chúng ta xem những cuốn sách quý ông cất giữ. Ông không biết rằng ta có khả năng nhìn một lần là nhớ, lúc phơi sách, lúc quét dọn, từng trang từng trang lướt qua, những cuốn sách cổ khó hiểu kia đã khắc sâu trong tâm trí ta. Ta chưa bao giờ để lộ ra mình biết chữ.
Khi còn bé ta là một đứa cứng đầu, cha rất ghét ta. Sau này lớn hơn một chút, ta hiểu chuyện, trở nên ngoan ngoãn, đánh không trả, mắng không cãi, mọi việc đều theo ý ông. Đến nỗi chính ông cũng không nhận ra, ta lại trở thành đứa con gái vừa mắt ông nhất. Vì vậy, ông bán chị cả, bán em gái, đến cuối cùng mới bán cả ta và mẹ.
Ta đối với bản thân cũng tàn nhẫn, trực tiếp dập đầu đến chảy máu, tỏ vẻ lấy lòng, yếu đuối, khiến ông mất cảnh giác, giống như lúc trước ta giả vờ đáng thương cầu xin bà nội vậy.
Bản tính ta vốn bất kham, chưa từng thay đổi.
Ta không phải ngoan ngoãn hơn, ta chỉ là học được cách ngụy trang.
Cha ta bơi rất giỏi, lại còn sống dai như đỉa.
Thật ra ta không chắc ông ta có c.h.ế.t đuối không.
Nhưng không sao, ta bây giờ còn yếu, nên chỉ có thể mong nhất kích tất sát. Lần này ông ta c.h.ế.t thì coi như xong, nếu may mắn thoát chết, sau này gặp lại, ta nhất định khiến ông ta sống không bằng chết.
Chuyến này đi núi cao sông dài, trời cao đất rộng, chưa chắc đã dễ dàng gặp lại. Cơ hội khó có, nên ta mạo hiểm lớn, dù không g.i.ế.c được ông ta, cũng phải khiến ông ta nếm đủ đau khổ.
Ta sống không yên ổn, thì ông ta cũng đừng hòng yên thân.