Sắc mặt Cố Trường Uyên tối sầm.
Cố Tề Minh để mở miệng, kéo một mạch trong sân.
Bên hồ, cúi xuống, bế lên.
Thân rời mặt đất, bên cạnh là lan can sát hồ sâu đáy.
Ta ôm cổ Cố Tề Minh, hoảng hốt hỏi: “Chàng định gì?”
“Tống Tích Ngọc, nàng vẫn nghĩ đến đại ca đúng ? Nói thật . Nếu thật thì...”
Tim như nhảy khỏi lồng ngự-c: “Chẳng lẽ nếu còn nhớ đại ca , thì định ném xuống hồ cho ch-ết đuối ?”
Cố Tề Minh rõ ý tứ: “Thật cũng bơi. Nghe năm xưa nàng và đại ca từng rơi xuống nước trong tiệc xuân để định tình. Nếu nàng còn thích , chi bằng giờ hai cùng nhảy xuống hồ . Nếu còn sống, cho cơ hội bắt đầu ; nếu ch-ết, coi như kết thúc tất cả.”
Giọng bình thản, lạnh lẽo như phủ sương giá.
Ta rùng , run run : “Chàng thả , và đại công tử thực sự tình cảm gì cả.”
Ánh mắt lay động: “Thật ?”
“Ta thề với trời.”
Hắn nheo mắt: “Nàng lấy gì thề?”
“Ta lấy bộ bạc thề. Ta và Cố Trường Uyên tình xưa. Ta con chính thất, kế mẫu giữ vì thấy chút nhan sắc, hết lòng dạy dỗ mong cung phi, mở đường công danh cho . cung, nên mới dùng mưu kế đính hôn với đại công tử.”
Lông mày giãn : “Sao sớm?”
Ta đ.ấ.m nhẹ ngự-c: “Chàng cho cơ hội ? Mau thả xuống!”
Hắn đặt xuống cẩn thận, vòng tay ôm vai , ánh mắt xót xa: “Vậy nên nàng ham tiền là để giữ đường lui cho ?”
“Phải. Ta thấy lòng dễ đổi, chỉ tiền mới đáng tin. Quả nhiên, đại ca …”
Cố Tề Minh siết chặt lòng: “Tống Tích Ngọc, tuyệt đối bỏ rơi nàng.”
Tim tan chảy, nóng bừng, mềm nhũn như nước.
Từ khóe mắt, thoáng thấy bóng trong lầu gác xa, hình như là Cố Trường Uyên.
Ta vỗ lưng , thầm hỏi: “Có chuyện gì... về phòng ?”
Cố Tề Minh buông , hẳn cũng thấy đại ca.
Hắn cúi đầu hôn nhẹ má , đối diện, cố tình lớn: “Được, đưa phu nhân về phòng.”
Cửa mở, ép sát cánh cửa.
Phía là mặt gỗ lạnh lẽo, phía là lồng ngự-c nóng ấm của , hai cảm giác trái ngược khiến khẽ run.
Môi Cố Tề Minh kề sát, nhưng hôn xuống.
Hắn cụp mắt, giọng trầm bên tai: “Tống Tích Ngọc, nàng nhận lễ cưới , từ nay lòng chỉ một .”
Ánh mắt lạnh lùng, lồng ngự-c phập phồng dữ dội, thở gấp gáp.
Ta kiễng chân, áp môi sát môi , nhẹ: “Vậy bạc của , thể để hết cho ?”
Hắn do dự, siết eo , trong khoảnh khắc môi hạ xuống, đáp: “Được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/thay-chong-doi-van/chuong-7-thay-chong-doi-van.html.]
Môi lưỡi giao hòa, nuốt từng nhịp thở, chúng đắm chìm trong vòng tay.
Ngón tay xoay quanh đai lưng mấy vòng, nhưng tiến thêm.
Ngược vội vàng.
Ta cởi vạt áo ngự-c , tìm đến cơ ngự-c rắn chắc.
Bất ngờ — cộc cộc cộc! — tiếng gõ cửa dồn dập vang lên.
Chúng vội tách , thở rối loạn.
Cố Tề Minh bực dọc hỏi: “Ai đó?”
Ngoài cửa vang lên tiếng gác cổng: “Nhị công tử, của Hình bộ đến, mời ngài về điều tra vụ thất thoát quân lương ba tháng .”
Ta và , chỉnh áo, mở cửa, đầu dặn: “Chờ trở về.”
Ta gật đầu, lòng dâng nỗi bất an mơ hồ.
Cố Tề Minh cả đêm về.
Không còn cách, tìm Cố Trường Uyên thương lượng.
“Huynh từng quan, thừa kế tước vị, nhờ dò la giúp ? Tại cả đêm Cố Tề Minh về?”
Hắn chăm chú : “Tích Ngọc, nàng và Tề Minh thật lòng với ?”
Ta sốt ruột: “Giờ là lúc nào mà chuyện đó? An nguy mới là chuyện lớn!”
“Nàng lo lắng chắc động lòng với .”
Ánh mắt Cố Trường Uyên mang u uất. Ta định gì, bất ngờ bật dậy.
“Tích Ngọc, yên tâm, từng nàng thất vọng, sẽ hai. Vụ mất quân lương ở Bảo Pháp Tự, mười dặm ngoài thành. Ta sẽ lên đó điều tra, đòi sự trong sạch cho Tề Minh. Muội ở nhà, trấn an mẫu , chờ tin .”
Cố Trường Uyên rời phủ, thánh chỉ đến đó.
Cố Tề Minh kết tội tư túi quân lương, xử trảm.
Hoàng thượng nể công lao Cố gia với nước, tước vị tước nhưng truy cứu tội liên lụy dòng họ.
Cố gia bỗng tĩnh lặng như ch-ết.
Lòng hoang mang, rối loạn.
Mẹ chồng bệnh nặng, uống thuốc thấy chuyển biến.
Quan phủ đến tịch biên tài sản, dọn hết vật quý trong Cố phủ, để bù thiếu quân phí.
Mẹ chồng tỉnh, cứ đòi cung gặp Thái hậu.
Ma ma khuyên.
Chúng hiểu rõ: Thái hậu hết sức giữ mạng Cố gia.
Cố Tề Minh sẽ hành quyết ba ngày.
Ta tìm cách gặp trong ngục thiên lao, đều chặn cửa.