Thành tích của cô trong các kỳ thi thử chỉ tăng giảm, cho thấy cô quả thực trở trình độ top 3 khối như , cô hài lòng — xem việc Trần Tử Hành dạy thêm khá hiệu quả.
Sau khi bước học kỳ hai của lớp 12, áp lực đến nghẹt thở lúc nào bao trùm lấy mỗi trong lớp, ngay cả Tề Văn luôn vui vẻ cũng trốn cuốn bài tập lén mấy .
Trương Khả Nghiên còn tệ hơn — Đặc biệt là lúc .
“Khả Nghiên, sắp thi đại học , mỗi tối về nhà thêm hai bộ đề thi thật nữa nhé, bố chuẩn hết cho con .”
“Khả Nghiên, hôm qua con hơn một giờ sáng ngủ ? Như , kỳ thi đại học mà thái độ của con như thế ? Mẹ thất vọng về con.”
“Khả Nghiên , cô vẫn luôn tin con là một đứa trẻ , thi tháng phần tiếng Anh của em sai hai câu? Như .”
“Trương Khả Nghiên, mày lơ là.”
“Mày lơ là.”
Giống như trở thời gian đầu năm lớp 12, áp lực, lo lắng, căng thẳng, các loại áp lực khiến cô thở nổi.
Ngay cả Tề Văn cũng với cô: “Nghiên Nghiên, căng thẳng quá đấy?”
Trương Khả Nghiên kiên quyết : “Không, là tớ vẫn đủ nỗ lực.”
Trần Tử Hành dường như chú ý đến trạng thái của cô, nhưng hỏi gì cả. Anh chỉ nhẹ nhàng lau nước mắt khóe mắt cô khi cô nhận điện thoại của bố ; Anh chỉ kể những câu chuyện vụng về để chọc cô khi cô thi , đó liền theo yêu cầu của cô giảng cho cô từng câu sai; Anh chỉ khéo léo dùng những câu đùa để ngắt lời khi cô vô tình với “Trần Tử Hành, em mệt quá”, khiến cô hét lên đánh .
Tề Văn lặng lẽ , như , hình như cũng khá ? Ít nhất thể cho Nghiên Nghiên .
….
Chỉ còn một tháng nữa là đến kỳ thi đại học.
Hôm đó, Trương Khả Nghiên là đầu tiên đến lớp như thường lệ.
Trên tấm bảng đen phía lớp học ghi: “Đếm ngược 30 ngày đến kỳ thi đại học”, trong lớp một bóng , chỉ cô đang ngơ ngẩn từng chiếc ghế, bảng đen còn lưu những dòng chữ mà giáo viên hôm qua — Chắc chắn là học sinh trực nhật tối qua quên lau.
Ánh bình minh le lói nơi chân trời, ngoài cửa sổ một con chim bay qua.
Nó trông thật tự do, nhưng cô chỉ …
Những chồng đề thi cao như núi.
Những kỳ thi với tần suất dày đặc.
Bài tập về nhà mãi hết.
Các tiết học học mãi xong.
Những câu sai đỏ chót.
Sách vở học thuộc đến tận đêm khuya.
Cà phê giúp cô thức đến nửa đêm.
Những lời nhắc nhở đến khác của bố “sắp thi đại học ”.
Thái độ vẻ dịu dàng nhưng thực chất cứng rắn của giáo viên.
Ngoài những thứ , cô còn gì nữa?
Còn …
Kỳ thi đại học sắp đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/that-hay-gia/chuong-6.html.]
“Trương Khả Nghiên, mày lơ là.” Một giọng trong đầu cô vang lên.
Câu như một câu thần chú, ngay lập tức đánh gục cô.
Cô thể chịu đựng nữa, ôm mặt vịn bục giảng bắt đầu .
Trong lúc mơ màng, một giọng dịu dàng vang lên, “Nghiên Nghiên, đừng nữa”, đó đưa cho cô một tờ khăn giấy, cô nhận lấy, nhưng đầu xem là ai, cô nghĩ là Tề Văn — Ngoài cô còn ai sẽ gọi cô là “Nghiên Nghiên”?
Cố gắng lau nước mắt, cô đầu .
Không Tề Văn.
Là Trần Tử Hành.
….
Kỳ thi đại học kết thúc .
Tất cả đều kết thúc.
Trương Khả Nghiên khẽ thở dài, đóng cửa phòng , ngoài cửa là bố đang lượt gọi điện cho quen, thảo luận về kỳ thi đại học, đặc biệt là thảo luận về việc cô thi đỗ Đại học Du Thành.
Điện thoại rung lên một cái — Là tin nhắn của Tề Văn: Nghiên Nghiên, ngày mai đến trường nhé, lớp chúng sẽ tổ chức tiệc liên hoan.
Trương Khả Nghiên nhanh chóng trả lời: Được, mấy giờ?
Tề Văn thời gian, Trương Khả Nghiên trả lời nữa.
Tin nhắn của Tề Văn đến: Nghiên Nghiên, về chuyện “dùng xong là đá”, nghĩ ?
Trương Khả Nghiên chằm chằm tin nhắn đó vài giây, nghĩ ư? Cô cũng .
….
Buổi tối ngày thi đại học xong, Trương Khả Nghiên trường một chuyến - buổi chiều khi bố kéo chuyện với cô giáo chủ nhiệm Lý, cô vô tình để quên cốc nước ở đó.
Trương Khả Nghiên mở điện thoại, thấy tin nhắn mà cô trả lời Tề Văn: Nghiên Nghiên, về chuyện “dùng xong là đá”, nghĩ ?
Cô hẹn Trần Tử Hành ngoài, chỉ là để cùng cô về trường lấy cốc nước.
Lấy xong cốc nước, hai bọn họ đường, cả hai đều gì.
Là Trương Khả Nghiên phá vỡ sự im lặng , “Trần Tử Hành?”
“Ừm?”
“Em chuyện với .”
Trần Tử Hành cô một cái, “Nói .” Giọng bình tĩnh.
Trương Khả Nghiên ngẩng đầu , cũng cúi đầu cô, hai bốn mắt , cô dời tầm mắt .
Ánh trăng hôm nay sáng, trong trẻo và rạng rỡ như ngày cô tỏ tình với một năm .
“Chúng chia tay .” Cô khẽ .
Trương Khả Nghiên cúi đầu, chờ đợi câu trả lời của , chờ đợi sự chất vấn của , cô thậm chí nghĩ sẵn lời để .
Anh cô thật sâu, giống như ngày cô tỏ tình một năm , : “Được.” Không chất vấn, gì cả.
Trần Tử Hành cô nữa, bỏ câu “” đó rời .
Trương Khả Nghiên bóng lưng rời , đột nhiên đuổi theo “xin ” — nhưng giây tiếp theo suy nghĩ của chính dọa sợ. Cô cần xin , cô vốn dĩ đang lợi dụng , “hẹn hò giả học thêm thật”, nhớ ?