Tháp Xanh Trấn Oan Hồn – Series Người Xem Hương - Chương 7

Cập nhật lúc: 2025-12-06 02:40:12
Lượt xem: 382

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ông cảnh xác c.h.ế.t dọa sợ, vội tháo dây đỏ, dẫn ngoài nôn.

 

Nôn một trận xong, ông nội Hồ chạy mua bánh nướng, dắt ăn hoành thánh, còn mua mấy món cấm ăn như khoai tây chiên, một món đồ ăn “sang” thời đó.

 

Nghỉ một lúc, ngậm cây kẹo mút, theo ông tháp.

 

Trong lúc chờ chú Kiến Dân về, ông nội Hồ bắt đầu chỉ từng thứ trong tháp dạy .

 

Ông chỉ nền đá gồ ghề: “Bé con, đá con thấy gì ?”

 

cúi xuống xem. Đá lớn, cũ kỹ, bóng loáng theo năm tháng.

 

“Tảng đá còn xưa hơn cái tháp.”

 

Ông nội Hồ mừng rỡ: “ là đầu óc nhanh nhạy!”

 

Ông khẽ đá mũi chân phiến đá: “Nếu ông đoán sai, đây là đá đào từ các ngôi chùa cổ, cả trăm năm tuổi.”

 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

“Người đàn ông ‘nhập mới điên cuồng đào đá, nghĩa là đào giấu lên.”

 

hoảng hồn, nhảy bật khỏi tảng đá.

 

Trời đất ơi! Có chôn ngay chân !

 

ngước lên phía trần tháp, đó chạm khắc một con rồng đang cúi xuống nhả châu.

 

Cầu thang trong tháp vô cùng kỳ lạ.

 

Tháp Phật bình thường thang sẽ xoắn ốc để dễ leo.

 

ở tháp xanh , tầng 1–2 thang ở hướng Đông, mà tầng 3–4 nhảy sang hướng Tây.

 

cảm thấy vô cùng khó hiểu. Đang tuổi tò mò, men theo thang lên. Vừa bước lên, phát hiện điều . Bậc quá cao, bước nổi. còn nhỏ, nghĩ chắc lớn mới leo , nên quỳ gối bò lên.

 

Bò một đoạn, thấy hoa văn tay vịn là Quan Vũ, chạm trổ tinh vi, mặt mũi dữ dằn đến độ một sống như cũng lạnh sống lưng.

 

Lên tầng hai, thở hổn hển, nhưng tìm mãi thấy lối lên tầng ba. Cuối cùng phát hiện một hành lang nhỏ hốc tường, theo sẽ đến thang tầng ba.

 

định bò tiếp, chú Kiến Dân từ hét lên: “Khả Khả! Xuống ngay! Leo cái gì đấy?!”

 

đành tuột xuống. thang lên khó, xuống còn khó hơn. Không leo thì vững, mà leo thì dễ trượt ngã.

 

Chú Kiến Dân định leo lên bế , mới bước lên thấy giữ thăng bằng.

 

Thang dựng đến mức lớn cũng chật vật.

 

chỉ còn cách bò bằng tư thế xổm lùi xuống từng bậc.

 

Chú Kiến Dân tóm xuống tầng một, lầu bầu: “Cái thang gì mà xây ngu thế?!”

 

Ông nội Hồ nghiêm nghị: “Người cố ý xây khó leo đấy. Đừng quên, Lý Thành là què. Lối lên , cũng xuống . Bị kẹt ở đây mãi mãi.”

 

Chú Kiến Dân mắng: “Con mụ ác thật! C.h.ế.t cũng cho luân hồi, bắt nhốt luôn ở đây.” 

 

Chú phịch xuống: “Giờ đây? Cái thứ mà quậy nữa, mai án mạng thì báo lên cấp kiểu gì?! Ba, cách giải trừ ?”

 

Ông nội Hồ lắc đầu, khoanh tay : “Người c.h.ế.t phá mất bùa, đứt dây mực, còn hất luôn bàn thờ trấn. Không đè nổi nữa . Giờ cũng nhờ con bé với ba ở đây nên nó còn yên. Chúng khỏi… chỗ sẽ biến thành ổ dưỡng thi đấy.”

 

“Cái gì?!” - Chú Kiến Dân bật dậy như đ.á.n.h với thứ sẽ chui : “Vậy… đập quách ?!”

 

Ông nội Hồ chú như thằng ngốc: “Nếu đập thì ba bảo đập ngay . Trốn .”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/thap-xanh-tran-oan-hon-series-nguoi-xem-huong/chuong-7.html.]

Ông nội Hồ châm điếu thuốc: “Chỉ còn cách phong trấn nó .”

 

Ông dặn và chú Kiến Dân ở yên đây, ngoài mua đồ ăn.

 

Trời càng lúc càng tối, khí lạnh trong tháp càng dày đặc.

 

Chú Kiến Dân cũng sợ, ôm , cho ngủ, cứ chuyện giữ tỉnh.

 

Chín giờ hơn, ông nội Hồ vẫn về.

 

Mẹ nuôi đến, mang theo chăn và nước nóng.

 

Còn lúc , ông nội Hồ theo sư là ông Lý đang ở ngoại ô đào đá.

 

Nơi đó ngày xưa gọi là Trấn Hình – chỗ hành hình thời xưa dùng để c.h.é.m đầu, thành nơi xử bắn.

 

Vì chữ “刑” (hình phạt) sát khí nặng, khi lập thành phố đổi thành “邢” (hình).

 

Chỗ hành hình gọi là Hình Đài, tên thành phố cũng từ đó mà .

 

Nơi đó từ ngày xưa là đất nhuốm m.á.u , sát khí nặng nề, gạch đá ở đó bền chặt đến kỳ lạ. Để phong ấn, hai ông già năm mươi mấy tuổi đào đá cả đêm, chất lên xe kéo về thành phố. Họ mệt đến mức chẳng còn chỗ mà sợ, chỉ cầu mau xong việc.

 

Còn và chú Kiến Dân thì yên như .

 

Vừa sang canh Tý, tảng đá đang rỉ máu… bắt đầu động đậy.

 

Và trong trung… vang lên tiếng “khẹc khẹc” ghê rợn…

 

8.

 

Chú Kiến Dân theo phản xạ mò lưng, nhưng chú tan ca , s.ú.n.g nộp .

 

Tay chạm lưng trống trơn, chú mới sực nhớ . cảnh đó mà bật .

 

càng , chú càng hoảng, tưởng nhập, còn định lấy bùa dán lên mặt .

 

gạt tay chú , cảm thấy thời cơ thể hiện tới, mấy chiêu phòng học từ ông nội Hồ đất dụng võ chứ!

 

Tiếng rít đổi thành tiếng kim loại cào đá, gió âm cuộn xoáy trong tháp, thổi đến mức mở mắt còn khó.

 

đủ ba lạy, bắt chước y hệt động tác của ông nội Hồ.

 

Chú Kiến Dân để khỏi cản trở , liền nắm… tóc b.í.m của giữ .

 

Lạy xong, kẹp lá bùa giữa hai ngón tay, hơ qua hương cho cháy, khói trắng bay lên.

 

ném thẳng xuống tảng đá đang rung.  

 

Bùa chạm đất cháy hết sạch.

 

Gió âm phụt tắt. 

 

Hai chú cháu còn kịp thở phào thì “rầm” - tảng đá nổ toang.

 

Một cái bóng bật lên ở góc tường.

 

Xong đời ! Không những giữ nổi, mà thứ đó còn thoát !

 

Chú Kiến Dân chẳng nghĩ nhiều, ôm chạy thẳng sân, định mở cửa nhưng cửa khoá.

 

Chú tự vả trán c.h.ử.i ngốc, phong tỏa hiện trường thì niêm phong và khóa ngoài, chú vốn leo tường … giờ hai đứa chạy ?!

 

Loading...