Thập niên 90: 🍉Tôi ước được ăn dưa thoả thích🍉 - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-11-04 13:44:39
Lượt xem: 8
tên là An. Năm hai mươi tuổi, đang ở Thượng Hải, giữa ánh đèn neon rực rỡ và tiếng còi xe inh ỏi. một công việc , một căn hộ đủ nhỏ để gọi là của riêng, và quan trọng nhất, thể mua bất cứ thứ gì . kỳ lạ , sự sung túc của tuổi trưởng thành thể xua tan khao khát đơn sơ nhất của tuổi thơ.
Buổi tối hôm đó, cơn nóng mùa hè khiến tìm đến quầy hàng trái cây quen thuộc. Giữa những chồng táo nhập khẩu, những chùm nho Nam Phi, dừng một núi dưa hấu. Chúng xanh rờn, tròn trịa, và mọng nước. đưa tay chạm vỏ dưa, cảm nhận cái mát lạnh của nó lan tỏa đầu ngón tay. nhắm mắt .
Và , ký ức ùa về.
Không dưa hấu . Không quả dưa nào đời còn mang cái vị ngọt của nắng như những lát dưa từng ao ước năm xưa, ở cái làng Cát Tường bé nhỏ. tự hỏi, liệu sự sung túc là kẻ đ.á.n.h cắp vị ngọt chân thật nhất của cuộc đời?
Khung Cảnh Thập Niên 90: Làng Cát Tường
Một cái chớp mắt, còn là cô gái 20 tuổi giữa lòng Thượng Hải hoa lệ nữa. là An bé bỏng, đứa trẻ 7 tuổi với mái tóc thắt b.í.m hai bên và đôi chân lấm lem đất đỏ.
Cát Tường khuất những triền đồi đất đỏ, nơi những cánh đồng lúa và ngô trải dài ngút tầm mắt. Đó là những năm đầu thập niên chín mươi, khi thứ vẫn còn chầm chậm, giản dị đến mức gần như tĩnh tại. Mọi thứ đều nhuộm một màu vàng đất và xanh lúa. Những ngôi nhà ở đây đều là nhà gạch cũ kỹ, tường trát vữa thô sơ, mái lợp ngói âm dương nhuốm màu rêu phong của bao mùa mưa nắng.
Ngôi nhà chúng cuối con đường đất, qua một cái giếng làng nhỏ, nơi các bà, các thường tụ tập giặt giũ, trao đổi đủ thứ chuyện đời. Tiếng gà gáy buổi sáng ở đây rõ hơn bất cứ , và tiếng ve kêu mùa hè thì rát bỏng cả vành tai non nớt của .
Cha là một đàn ông kiệm lời và khắc khổ. Đôi tay ông luôn chai sần mùi đất, và dường như ông bao giờ mệt. Ông là trụ cột, là gieo trồng và thu hoạch thứ trong nhà. Ông ít khi , và sự nghiêm nghị của ông đôi khi khiến sợ hãi. , sâu thẳm trong đôi mắt xa xăm là một tình yêu thương lặng lẽ.
Mẹ thì khác. Mẹ là mang ấm và chất thơ mộng cho căn nhà. Mẹ lúc nào cũng bận rộn với công việc đồng áng, chăn nuôi, và bếp núc. Mẹ luôn kể cho những câu chuyện cổ tích về các vị tiên, về những hùng dũng cảm, và luôn kết thúc bằng câu: "Con gái của Mẹ học giỏi, để thoát khỏi cái nắng, cái gió của làng quê ."
Tuổi thơ của gói gọn trong những trò chơi dân dã: nhảy dây bằng sợi rơm, chơi ô ăn quan bằng những viên sỏi nhặt ở bờ sông. Chúng tivi màu, máy chơi điện tử. Đồ chơi là do tự chế, hoặc trao đổi với . Niềm vui ngày thật dễ dàng và đơn sơ.
Ước Mơ Vị Nắng: Dưa Hấu và Sự Thơ Ngây
Thời , kinh tế gia đình khó khăn vô cùng. Tiền bạc đong đếm qua từng bao thóc, từng luống rau. Thịt cá là thứ xa xỉ, chỉ xuất hiện trong mâm cỗ những dịp lễ Tết. Và đó chính là lúc dưa hấu trở thành ước mơ lớn nhất, đơn sơ nhất của .
Dưa hấu, trong mắt cô bé bảy tuổi là , chỉ là một loại quả. Nó là biểu tượng của sự sung túc, của niềm vui trọn vẹn. Nó rực rỡ một màu đỏ tươi, mát lạnh và mọng nước, đối lập với cái khô cằn, nóng bức của mùa hè Cát Tường.
Cha thường trồng dưa hấu mảnh đất xa nhà để bán cho thương lái ở huyện. Ông luôn cấm chạm những quả dưa trong ruộng. "Của đấy con . Dưa hấu là tiền. Tiền để con học, tiền để mua thuốc," ông .
Lệnh cấm càng khao khát trong lớn lên. thường lén lút ở bờ ruộng lúc chiều tà, ngắm những quả dưa im lìm ánh nắng. thèm đến mức, đôi khi, cảm thấy vị ngọt mát của dưa hấu như đang tan chảy trong miệng chỉ bằng việc tưởng tượng.
Ngay cả khi dưa, Mẹ cũng cắt khéo. Một quả dưa hấu to bằng cái đầu của , khi thái , lát nào cũng mỏng như tờ giấy, chia đều cho Cha, Mẹ, và . luôn ăn thật chậm, cẩn thận mút mát từng giọt nước đỏ tươi, cố gắng giữ chút vị ngọt lâu nhất thể.
Ước mơ của là một chiếc váy mới, là đồ chơi đắt tiền. Ước mơ của chỉ đơn thuần là một , chỉ một thôi, ăn dưa hấu thỏa thích—ăn cần đắn đo, cần sắc mặt cha.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/thap-nien-90-toi-uoc-duoc-an-dua-thoa-thich/chuong-1.html.]
Mùa hè năm bảy tuổi, ước mơ dưa hấu của đạt đến đỉnh điểm. Nhà bác Ba mùa dưa bội thu. Chiều hôm , nép cánh cửa mục, sân nhà bác Ba. Bác Ba bổ một quả dưa to, tiếng "rắc" vang lên rõ mồn một trong khí im ắng. Bọn trẻ toe toét, c.ắ.n những lát dưa dày cộp. Chúng ăn, chúng , chúng vẩy nước dưa đỏ rực sàn đất mà hề sợ hãi. Khung cảnh đó in sâu tâm trí như một thước phim điện ảnh chậm. Đó là thiên đường của sự sung túc mà hằng khao khát.
Tối hôm đó, ôm chặt con búp bê bằng vải cũ kỹ, thầm thì khấn vái với chị Hằng trời cao. dám cầu xin Cha Mẹ nữa, vì Cha Mẹ hết sức . đặt niềm tin những điều thơ mộng và phi lý: "Chị Hằng ơi, con chỉ ước một điều thôi. Xin cho con một ăn dưa hấu thỏa thích. Một con thôi cũng . Con sẽ ngoan hơn, học giỏi hơn."
Sự thơ ngây của thể hiện ở chỗ, nghĩ rằng chỉ cần cầu nguyện đủ thành tâm, phép màu sẽ xuất hiện.
Hành Trình Lén Lút Của Lòng Khao Khát
Và bắt đầu hành trình riêng để biến ước mơ thành sự thật. Hành trình đơn sơ và vụng về của một đứa trẻ.
Một buổi trưa hè nắng gắt, quyết định thực hiện một "phi vụ" mạo hiểm. lén lút khỏi nhà, rón rén về phía ruộng dưa của bác Ba. Ruộng dưa vắng hoe, chỉ tiếng côn trùng kêu râm ran.
dọc theo lối mòn, mắt dáo dác tìm kiếm. dám hái dưa, vì sợ Cha, sợ coi là kẻ trộm. chỉ tìm kiếm... những mảnh vỏ dưa vứt .
Và tìm thấy một bãi cỏ nhỏ, nơi bác Ba vứt những mẩu dưa thừa. Chúng nắng cho khô héo một chút, nhưng vẫn còn đó những vệt đỏ tươi, mọng nước còn sót . xuống, cẩn thận nhặt từng mảnh vỏ, dùng ngón tay cào lấy chút thịt dưa còn dính .
đưa lên miệng, nhấm nháp từ từ. Vị ngọt lúc còn thuần khiết nữa, nó lẫn cả vị đất, vị nắng gắt, và một chút vị lén lút tội . đối với , lúc đó, nó vẫn là khoảnh khắc tuyệt vời. nhắm mắt , tưởng tượng đang c.ắ.n một miếng dưa to, và nước dưa chảy xuống cằm. Đó là bí mật ngọt ngào và thơ ngây của riêng .
lặp "nghi thức" nhiều trong suốt mùa hè. cứ lặng lẽ nhặt nhạnh, lén lút tận hưởng, cho đến một buổi chiều định mệnh.
Hôm đó, mải mê cạo từng sợi dưa cuối cùng một mảnh vỏ lớn. quá tập trung "bữa tiệc" của mà hề thấy tiếng dép loẹt xoẹt từ con đường đất phía .
"An! Con đang gì ở đây?"
Giọng Mẹ , giọng giận dữ, mà là giọng tan vỡ vì đau lòng.
giật b.ắ.n . Mảnh vỏ dưa rơi khỏi tay . , thấy Mẹ đang đó, tay cầm một bó rau dại hái. Đôi mắt Mẹ đỏ hoe, , nhưng chứa đựng một nỗi buồn sâu thẳm, sợ hơn cả một trận đòn roi.
Mẹ quát mắng. Mẹ chỉ bước đến, nhẹ nhàng quỳ xuống bên cạnh , những mảnh vỏ dưa bẩn thỉu vương vãi đất.
"An ... con thế ? Con ăn thì về nhà với Mẹ. Mẹ sẽ... sẽ tìm cách." Giọng Mẹ run lên.
chỉ cúi gằm mặt, hai tay bấu chặt vạt áo sờn. Nỗi hổ và tội dâng lên nghẹn ứ.
"Con... con ăn dưa hấu thỏa thích..." thì thào, ước mơ đơn sơ giờ đây thật tội và ích kỷ.
Mẹ gì thêm. Mẹ chỉ ôm chầm lấy . Cái ôm siết chặt, đầy xót xa.
Đó là đầu tiên cảm nhận một nỗi buồn lớn hơn cả nỗi thèm ăn, đó là nỗi buồn của Mẹ khi chứng kiến sự thiếu thốn tổn thương sự thơ ngây của con gái như thế nào.
Hôm đó, Mẹ dắt về nhà. Suốt cả quãng đường, hai con thêm một lời nào. khoảnh khắc , ước mơ vị nắng của bắt đầu đổi. còn chỉ ăn thỏa thích nữa. bắt đầu cảm thấy thương Cha Mẹ, và hiểu sự hy sinh thầm lặng của họ.