[Thập Niên 90] Sống Lại, Tôi Đấu Với Tra Nam Đến Cùng - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-04-18 13:07:22
Lượt xem: 764

Năm 1990, thị trấn Trường An, Quảng Đông.  

 

Bước sang năm thứ bảy của cuộc hôn nhân với Chu Dã, tôi quyết định ly hôn.  

 

Thế là tôi chỉ nấu cơm cho hai người, tôi và con gái.  

 

Chu Dã muốn ăn? Tôi chỉ nhàn nhạt đáp: "Bận quá, không có thời gian nấu."  

 

Cứ thế ba ngày trôi qua…

 

Tối hôm đó, rốt cuộc anh ta cũng không nhịn: "Vợ ơi, dạo này em mệt à? Sao em không thân mật với anh nữa?"  

 

Trên giường, Chu Dã vừa bị tôi đẩy ra, hơi hoảng hốt nghiêng người lại gần.  

 

Tôi liếc anh ta một cái, chẳng buồn đáp.  

 

Bởi vì tôi đã trùng sinh.  

 

Tôi sống lại vào khoảng thời gian Chu Dã phản bội mình, còn khiến người đàn bà đó mang thai con của anh ta.  

 

Chuyện này, cha mẹ chồng biết, mấy người em chồng cũng biết.  

 

Kiếp trước, người duy nhất không hay biết gì, chỉ có tôi.  

 

Tôi bị lừa dối suốt bao năm, đến mức trở thành kẻ bị cắm sừng mà chẳng hay.  

 

Chu Dã giấu tôi nửa cuộc đời. Đến khi tôi truyền lại kỹ thuật cốt lõi cho anh ta, anh ta lập tức trở mặt, chẳng chút kiêng dè, còn ngang nhiên để Mạc Tình Hảo là tình đầu của anh ta làm giám đốc xưởng.  

 

Tôi tức đến mức c.h.ế.t đi sống lại!  

 

Nhưng trước khi chết, tôi đã bán đi công nghệ cốt lõi mà Chu Dã thèm khát cho đối thủ cạnh tranh, kẻ từng khiến gia đình anh ta lụi bại.  

 

Nếu Chu Dã đã quên mọi thứ tôi từng làm vì anh ta, vậy thì tôi sẽ lấy lại từng thứ một!  

 

"Vợ ơi, em giận à? Không cần biết là anh sai hay không, anh xin lỗi được chưa?" Chu Dã lại nhích tới, vẫn bộ dạng dẻo miệng như mọi khi.  

 

Nếu là trước đây, tôi nhất định sẽ không nỡ giận anh ta.  

 

Nhưng bây giờ… Tôi nhìn vết hôn trên cổ anh ta, thứ mà chắc chắn không phải của mình, rồi dứt khoát đẩy anh ta ra, trở mình xuống giường: "Tôi qua phòng khách ngủ."  

 

Giờ chỉ cần chạm vào Chu Dã một chút thôi là tôi đã thấy ghê tởm, huống hồ còn phải nằm chung giường với anh ta.  

 

Trong khi Chu Dã đang sững sờ thì tôi đã rời khỏi phòng ngủ.  

 

Nếu là mọi khi, anh ta nhất định sẽ đuổi theo tôi ngay.  

 

Nhưng lần này không.  

 

Bởi vì chưa đi được bao xa, tôi đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại bàn trong phòng ngủ vang lên.  

 

Tôi hơi khựng lại, phía sau lập tức truyền đến giọng nói háo hức đến mức không kìm nén nổi của người đàn ông:  

 

"Tình Hảo, cuối cùng em cũng chịu gọi cho anh rồi! Anh nhớ em muốn chết!"

 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Tôi chỉ cảm thấy nghẹt thở.  

 

Anh ta thật sự to gan, biết rõ tôi đang ở nhà mà vẫn dám công khai tán tỉnh nhân tình qua điện thoại.  

 

Ngay sau đó, giọng Chu Dã lại vang lên:  

 

"Cô ấy lại giận nữa rồi, anh cũng chẳng hiểu nổi! Lần này anh không dỗ đâu, cứ để cô ấy làm ầm lên đi!"  

 

"Đợi con chúng ta chào đời, anh sẽ chẳng cần phải giả vờ với cô ấy nữa."  

 

Trong lòng tôi như có một ngọn lửa bùng lên dữ dội.  

 

Kiếp trước, anh ta nói dối rằng nhặt được một đứa bé rồi mang nó về nuôi.  

 

Đến sau này tôi mới biết, đó chính là con riêng của anh ta với ả nhân tình kia.  

 

Tôi cứ thế nuôi con cho bọn họ suốt cả một đời!  

 

Mà khi tôi phát hiện sự thật, Chu Dã không hề có chút áy náy nào.  

 

Anh ta thản nhiên nói rằng Mạc Tình Hảo là mối tình đầu của anh ta, bị bệnh nặng, chẳng còn sống được bao lâu nữa.  

 

Một người sắp c.h.ế.t chỉ muốn có một đứa con để làm kỷ niệm. Là bạn bè, là tình cũ, anh ta chỉ muốn giúp đỡ, thế thì có gì sai?  

 

Nhưng Mạc Tình Hảo nào có bệnh, tất cả chỉ là cái cớ của anh ta mà thôi!  

 

Nghĩ đến đây, tôi siết chặt nắm đấm, khẽ bật ra một tiếng cười lạnh.  

 

Tôi xoay người đi vào bếp, rót một ly nước lạnh rồi dốc thẳng vào miệng, nhưng vẫn không thể nào bình tĩnh lại.  

 

Bảy năm trước, tôi vì Chu Dã mà đã từ bỏ tiền đồ rộng mở ở Bắc Kinh, thậm chí chấp nhận đoạn tuyệt với cha mẹ để theo anh ta về phương Nam.  

 

Sau đó, tôi không ngừng dốc sức cố gắng, vượt qua mọi chông gai. Cuối cùng giúp nhà họ Chu vực dậy xưởng sản xuất, đưa nó trở lại thời kỳ huy hoàng.  

 

Thế mà giờ đây, những lời thề thốt của Chu Dã, những năm tháng mặn nồng bên nhau… Tất cả chỉ còn lại sự hận thù và đau đớn tột cùng.  

 

Thật sự tôi cũng không thể nào hiểu nổi, rốt cuộc tôi đã làm tròn trách nhiệm đến thế, vậy tại sao Chu Dã vẫn phản bội tôi chỉ vì một kẻ nhu nhược, sống dựa vào sự bố thí của anh ta?  

 

Chẳng lẽ chỉ vì cô ta là mối tình đầu của anh ta ư?  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/thap-nien-90-song-lai-toi-dau-voi-tra-nam-den-cung/chuong-1.html.]

 

Tôi không muốn nghĩ nữa. Dù sao thì, đợi đến khi thỏa thuận ly hôn có hiệu lực, tất cả sẽ kết thúc.  

 

Tôi xoay người định đến phòng con gái, nhưng vừa bước ra, đã thấy Chu Dã cũng mở cửa đi ra từ phòng ngủ.  

 

Anh ta vừa nhìn thấy tôi liền ngạc nhiên:  

 

"Vợ ơi, em mất ngủ à? Có cần anh xoa bóp cho không?"  

 

Tôi lạnh lùng nhìn anh ta, mặt không chút cảm xúc:  

 

"Chu Dã, chi bằng anh tự xoa bóp lương tâm mình trước đi, xem thử nó đã thối rữa đến mức nào rồi."

 

2

 

Câu nói này khiến Chu Dã sững lại hai giây, nhưng anh ta nhanh chóng giả vờ ngu ngơ:  

 

"Vợ ơi, sao em biết dạo này tim anh hơi khó chịu vậy?"  

 

Tôi biết Chu Dã luôn giỏi diễn kịch, nhưng vẫn không ngờ anh ta lại có thể trơ tráo đến mức này.  

 

Đúng như những gì anh ta nói qua điện thoại ban nãy, anh ta đang định tìm cách đổ đứa bé kia lên đầu tôi một lần nữa.  

 

Tôi không buồn suy nghĩ nhiều, cũng chẳng muốn đoán già đoán non, tôi trực tiếp vạch trần:  

 

"Sao thế? Bị người yêu cũ mắc bệnh tim bẩm sinh Mạc Tình Hảo của anh truyền bệnh qua dây điện thoại à?"  

 

Sắc mặt Chu Dã thoáng sững lại.  

 

Nhưng anh ta chẳng những không thấy chột dạ khi bị bóc mẽ mà anh ta còn nhíu mày, giận dữ hẳn lên.  

 

Anh ta giơ tay chỉ vào chiếc điện thoại bàn trong phòng khách, quát lớn:  

 

"Thẩm Chí Vân, có phải cô nghe lén tôi gọi điện không hả?"  

 

"Chả trách dạo này cô cứ lạnh nhạt với tôi, chạm vào cũng không cho! Tôi thấy cô có bệnh thật rồi! Suốt ngày nghi thần nghi quỷ, nghĩ tôi cắm sừng cô à?"  

 

Chu Dã nói hùng hồn, cứ như thể người làm sai, ngoại tình, phản bội lại chính là tôi vậy.  

 

Tôi cười khẩy một tiếng, sau đó thu lại nụ cười, nhìn anh ta bằng ánh mắt lạnh lùng rồi chậm rãi nói:  

 

"Đúng, tôi có bệnh."  

 

"Vậy nên anh mau bảo Mạc Tình Hảo phá đứa bé đó đi, tránh để nó sinh ra lại mắc bệnh giống mẹ nó!"  

 

Đứa trẻ đó vốn không nên chào đời.  

 

Thay vì để nó sinh ra rồi lặp lại bi kịch đời trước, thậm chí còn ra tay sát hại mẹ ruột, chi bằng bóp c.h.ế.t nó từ trong trứng nước!  

 

Chu Dã nghẹn lời đến mức á khẩu.  

 

"Thẩm Chí Vân, cô điên rồi à? Đó là con của người khác!"  

 

Nhưng tôi chẳng buồn để ý đến anh ta, chỉ tiếp tục nói:  

 

"Vậy thì quyết định vậy đi. Ngày mai, tôi sẽ đích thân đưa người tình của anh đến khoa sản..."  

 

Tôi còn chưa nói xong,... Tiểu Tuyết bỗng chạy vụt ra từ trong phòng.  

 

Con bé lao thẳng về phía tôi, đ.ấ.m mạnh vào hông tôi:  

 

"Mẹ là người xấu! Con không cho mẹ cãi nhau với cha!"  

 

Tôi sững người, nhất thời nghẹn lời.  

 

Tôi cúi xuống định giải thích, nhưng Tiểu Tuyết đã xoay người chạy đến ôm lấy chân Chu Dã:  

 

"Cha ơi, đừng sợ! Tiểu Tuyết sẽ giúp cha dạy dỗ mẹ!"  

 

Cảnh tượng trước mắt như một nhát d.a.o đ.â.m sâu vào lòng tôi.  

 

Đời trước, con gái là nỗi đau lớn nhất của tôi.  

 

Ban đầu, Chu Dã vẫn đối xử tốt với Tiểu Tuyết, nhưng từ lúc đứa con riêng kia bước chân vào nhà, anh ta ngày càng lạnh nhạt với con bé. 

 

Mà chính tôi, sau khi Mạc Tình Hảo lên làm giám đốc xưởng, cũng bị Chu Dã chọc giận đến mức liệt nửa người.  

 

Biến cố liên tiếp xảy ra, khiến Tiểu Tuyết mắc chứng tự kỷ.  

 

Về sau, khi tôi muốn bảo vệ con gái, đứa con riêng của Chu Dã và Mạc Tình Hảo đã trực tiếp rút ống thở của tôi, khiến tôi không kịp nhìn con mình khôn lớn.  

 

Bây giờ, Tiểu Tuyết đang dốc sức bảo vệ người cha mà bé yêu thương nhất…

 

Nhưng người đó lại chính là kẻ từng làm tổn thương bé sâu sắc nhất.  

 

Nghĩ đến đây, tôi cảm thấy nghẹt thở.  

 

Nhưng con gái tôi còn quá nhỏ, tôi không thể để con phải gánh chịu chuyện của người lớn.  

 

Huống hồ, hiện tại Tiểu Tuyết vẫn đang khỏe mạnh, vẫn còn vui vẻ và hồn nhiên như vậy.

 

Vậy nên tôi thỏa hiệp. 

 

Loading...