7
Bí thư Lý của đại đội là người chính trực, nghe nói có thanh niên trí thức giở trò lưu manh liền lập tức tỏ thái độ phải giải quyết cẩn thận.
"Bí thư Lý, cháu biết đầu đuôi sự việc."
Người cùng đến với Bí thư Lý còn có cả Điền Lị:
"Chương Hồng Ngọc đã lừa của Trịnh Văn Hoa năm mươi đồng tiền thách cưới, ra thị trấn mua trâm cài áo, đến giờ vẫn còn giấu dưới gầm giường cô ta."
"Nhà cô ta ở nông thôn, nếu không phải lừa tiền của anh Trịnh thì làm gì mua nổi trang sức đắt tiền, chỉ cần các chú cho người đến lục soát, chắc chắn sẽ tìm ra."
Điền Lị khẳng định chắc nịch. Hạ Thu Hương phản bác:
"Cậu nói bậy, cái trâm đó rõ ràng là người nhà Hồng Ngọc gửi về mà."
"Bí thư Lý, Hồng Ngọc là đồng hương với cháu, lúc trước thấy cô ta trở mặt vô tình, cháu đã nghĩ đến khả năng cô ta tham lam tiền bạc rồi, để phòng cô ta nói dối, cháu đã hỏi trước bà nội cô ta rồi."
Trịnh Văn Hoa lấy ra một lá thư, trên đó giấy trắng mực đen viết:
"Không có, chúng tôi quanh năm ở quê, hợp tác xã mua bán làm gì có bán trang sức, cái trâm cài áo trên tay Hồng Ngọc, chắc chắn là người khác gửi cho nó."
Đây đúng là chữ của bà nội tôi.
Ở quê không có điện thoại, thư từ đi lại chậm chạp, bà không hề biết gì về tình hình hiện tại của bố mẹ tôi, nên đương nhiên không rõ chuyện về chiếc huy chương.
"Còn người khác nào nữa, chắc chắn là có nhân tình ở Thành phố, thấy tiền sáng mắt nên mới coi thường Trịnh Văn Hoa."
Ngón tay trắng nõn của Điền Lị chỉ vào tôi, cô ta chống nạnh chất vấn:
"Cái con yêu nữ này bắt cá hai tay, anh Trịnh muốn ép cưới nên mới bất đắc dĩ định hôn cô ta giữa đám đông."
"Tiền thách cưới cũng nhận rồi, còn bảo không yêu đương, ai mà tin?"
"Tuổi còn trẻ mà đã làm trò lừa hôn, đúng là quá tồi tệ."
Đám đông bắt đầu xì xào bàn tán, tôi liếc Điền Lị một cái, đi thẳng vào buồng trong, lấy ra chiếc hộp màu đỏ.
"Bí thư Lý, trong hộp là đồ của bố mẹ cháu."
Tôi trịnh trọng đưa chiếc hộp cho ông, hạ giọng:
"Chỉ cần xem qua, tự khắc bác sẽ biết cháu có nói dối hay không."
"Nếu được, mong bác hãy giữ bí mật giúp cháu."
Bí thư Lý gật đầu, quay lưng về phía mọi người xem đồ vật trong hộp.
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy bốn chữ "Giải thưởng Gương mẫu", ông dứt khoát đậy nắp hộp lại, nhíu mày nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/thap-nien-80-vut-bo-tra-nam/chuong-8.html.]
"Đồng chí Điền, tôi có thể đảm bảo, đồ trong hộp hoàn toàn không phải trang sức, đúng là do bố mẹ đồng chí Chương gửi về."
"Các cô đều là đội viên cùng tiểu đội thanh niên trí thức, vì cạnh tranh mà lại đi phỉ báng đồng đội như vậy, lòng dạ có phần quá hẹp hòi rồi."
Thấy sự việc đã có kết luận, những người vây xem dần dần giải tán.
Điền Lị không thể tin nổi mà trợn tròn mắt, cô ta rõ ràng không cam tâm, nhưng Bí thư Lý đã đích thân chứng minh, cô ta cũng không thể phản bác được gì.
Cái gọi là tiền thách cưới của Trịnh Văn Hoa đã biến thành tin đồn nhảm, tội danh lưu manh hắn gây ra đương nhiên phải bị truy cứu đến cùng.
Hiển nhiên, hắn đã hết cửa với suất tuyển dụng rồi.
Sau khi mọi người giải tán, Bí thư Lý vỗ vai tôi, nghiêm mặt nói:
"Cô là Chương Hồng Ngọc phải không? Giỏi lắm, không làm mất mặt bố mẹ cô."
"Kỳ thi đại học năm nay, thôn chúng ta chỉ có hai người đỗ, cô là một trong số đó."
"Tính ra thì giấy báo trúng tuyển cũng sắp về rồi đấy, cô nhớ ra bưu điện nhận nhé."
"Cảm ơn Bí thư Lý."
Tôi chân thành cảm ơn ông ấy.
Đến bưu điện, nghe thấy tên tôi, nhân viên tiếp nhận ngập ngừng nói:
"Thư của Chương Hồng Ngọc à? Tôi nhớ mấy hôm trước có người nhận rồi mà?"
"Là chủ nhiệm thôn đích thân đến nhận, nói là cô không rảnh, ông ấy mang về ký túc xá hộ cô."
Chủ nhiệm thôn?
Tôi chợt nhớ ra, kiếp trước Trịnh Văn Hoa chăm sóc Điền Lị đủ đường, nhưng cuối cùng Điền Lị vẫn gả cho Vương Chí Cường, con trai chủ nhiệm thôn.
Rõ ràng sau khi kết hôn, mỗi lần nhắc đến chồng, cô ta đều tủi thân đến rơi nước mắt, luôn miệng nói anh ta không xứng với mình.
Đời này tôi đã cố ý quan sát, nhưng nhìn mãi cũng không ra cái vẻ béo tốt đầu to tai lớn của Vương Chí Cường có điểm nào lọt vào mắt xanh của Điền Lị.
Chẳng lẽ, là vì có lợi lộc gì đó?
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Lúc gõ cửa nhà chủ nhiệm thôn, ông ta vừa thấy là tôi, nụ cười trên mặt lập tức cứng lại vài phần.
"Chủ nhiệm thôn, nghe nói giấy báo trúng tuyển của tôi đang ở chỗ ông."
Tôi cười tươi rói:
"Phiền ông giữ hộ rồi, bây giờ tôi đang vội đi báo danh, làm ơn trả lại cho tôi đi ạ."