[THẬP NIÊN 80] VỨT BỎ TRA NAM - CHƯƠNG 1

Cập nhật lúc: 2025-04-16 13:38:04
Lượt xem: 2,595

Gần sáu mươi tuổi, tôi ốm một trận thập tử nhất sinh.

Chồng cắt tiền thuốc của tôi, tiêu sạch tiền tiết kiệm, rồi chuyển mộ "ánh trăng sáng" của ông ta đến nghĩa trang tốt nhất.

Sau khi lập di chúc đòi hợp táng, ông ta nhắm mắt xuôi tay.

Di vật duy nhất để lại là cuốn album dán đầy ảnh chụp chung của ông ta và "ánh trăng sáng".

Trái tim ông ta chưa một giây phút nào thuộc về tôi, vậy mà tôi lại lãng phí gần năm mươi năm thanh xuân cho cuộc hôn nhân này.

Sau khi ông ta mất, cháu trai oán trách tôi:

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

"Bà nội cay nghiệt, ép chếc ông nội."

Con trai thì lạnh nhạt:

"Nếu không phải mẹ, bố đã sớm đoàn tụ với người trong lòng rồi. Mẹ làm lỡ dở cả đời bố, giờ còn muốn liên lụy chúng con à?"

Không một ai đoái hoài đến tôi đang hấp hối trên giường bệnh.

Cuối cùng, da thịt tôi lở loét, chếc thảm ngoài đường.

Mở mắt lần nữa, tôi trọng sinh về thời điểm làm tri thức thanh niên hạ hương.

Chồng vẫn đang nghĩ đến chuyện đăng ký kết hôn, còn tôi thì thu dọn hành lý, chuẩn bị lên đường về thành phố.

1

"Có rắn!"

Một tiếng hét kinh hãi vang lên, những người đang cúi lưng cấy mạ đều ngẩng đầu.

Con rắn nước nhỏ chưa bằng ngón út đã lủi vào bùn lầy.

Điền Lị ôm tay, nước mắt trào ra:

"Tôi, tôi bị cắn rồi, con rắn này không có độc chứ?"

Đầu ngón tay rỉ máu, cô ta loạng choạng suýt ngã nhào xuống ruộng.

"Cẩn thận."

Một lực mạnh huých vào vai khiến tôi loạng choạng, liếc mắt thấy Trịnh Văn Hoa lao tới, bế thốc Điền Lị lên.

Bước chân vội vã của anh ta giẫm bùn b.ắ.n tung tóe.

Tôi đứng gần nhất, ống quần dính đầy vết bẩn.

"Hồng Ngọc, tôi đưa Tiểu Lị đến trạm xá khám, cô nhanh nhẹn, giờ công còn thiếu của cô ấy cô làm bù đi."

Trịnh Văn Hoa nói giọng không cho phép phản đối.

Trong lòng anh ta, trán Điền Lị rịn mồ hôi lạnh, tóc mai bết lại.

Nhìn gương mặt trắng bệch của cô ta, ánh mắt Trịnh Văn Hoa tràn đầy thương xót, vòng tay càng siết chặt hơn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/thap-nien-80-vut-bo-tra-nam/chuong-1.html.]

Anh ta chắc mẩm tôi sẽ đồng ý, chẳng buồn đợi tôi trả lời, một chân đã bước ra khỏi ruộng nước.

"Không làm. Công điểm của cô ta không tính cho tôi, dựa vào đâu mà bắt tôi giúp?"

Tôi nắm chặt cây mạ, cắm xuống ruộng nước mà không thèm ngẩng đầu.

"Hồng Ngọc, Tiểu Lị là đồng đội trong đội thanh niên trí thức chúng ta, là người nhà ăn chung nồi cơm."

"Đại đội trưởng thường nói, thanh niên trí thức về nông thôn phải phát huy tinh thần tương trợ lẫn nhau."

Trịnh Văn Hoa hùng hồn nói, nắm chặt tay:

"Bây giờ cô ấy bị thương, cô không chủ động giúp đỡ mà còn tính toán chi li."

"Bộ mặt này của cô đúng là làm xấu mặt thanh niên trí thức chúng ta, thiếu giác ngộ tư tưởng, nếu không muốn tôi báo cáo đại đội trưởng thì..."

Đôi môi mấp máy của anh ta ồn ào quá mức, khiến tôi bực mình.

Ngón tay chạm phải cục bùn mềm, tôi chẳng nghĩ ngợi gì, vung tay trét thẳng vào mặt anh ta.

"Muốn tố cáo thì cứ việc, chưa thấy ai nhờ vả mà còn ra vẻ ta đây."

Tôi giật cái gùi sau lưng, bực bội đảo mắt:

"Anh cao thượng thế cơ mà, sao lần nào công điểm cũng không đủ, đến tôi là con gái chân yếu tay mềm mà anh còn không bằng?"

"Ăn hại lười làm, chỉ giỏi mồm mép. Anh mà ngon thì đi tìm đại đội trưởng mà tố cáo tôi đi, chỉ biết dọa suông, đúng là đáng khinh."

Lời nói đanh gọn vừa dứt, mấy thanh niên trí thức đứng gần không nhịn được cười trộm.

Người trong đại đội ai cũng biết, hôm qua lúc ghi công điểm, Trịnh Văn Hoa gian lận lười biếng, muốn kiếm thêm một công điểm, kết quả người ghi điểm đếm rành mạch số mạ anh ta cắm, còn trừ ngược nửa điểm.

Trịnh Văn Hoa đúng là mất cả chì lẫn chài, thành trò cười cho cả điểm thanh niên trí thức suốt tối qua.

"Chương Hồng Ngọc!"

Trịnh Văn Hoa nghiến răng nghiến lợi:

"Lần trước cô bị hạ đường huyết, Tiểu Lị đã chủ động lấy kẹo sữa cho cô ăn, đó là hàng hot trên thành phố, chính cô ấy còn không nỡ ăn."

"Thấy cô ngất xỉu, cô ấy nói cho là cho ngay, còn cô thì đúng là lấy oán báo ân!"

Thật nực cười.

Anh ta cũng chẳng hỏi kẹo của Điền Lị từ đâu ra.

Cô ta tham ăn, chẳng biết đã vòi vĩnh tôi bao nhiêu đồ hiếm rồi.

Hộp kẹo sữa này rõ ràng là người nhà gửi cho tôi, cuối cùng lại thành ơn huệ của cô ta.

Điền Lị khẽ rên rỉ khó chịu, Trịnh Văn Hoa lườm tôi cháy mắt rồi sải bước bỏ đi.

Nhìn gân xanh nổi rõ trên cổ anh ta, rõ ràng là đã nổi giận thật sự.

 

Loading...