[THẬP NIÊN 80] Trở Lại Những Năm 80, Hoa Khôi Nhà Máy Không Muốn Thủ Tiết Nữa - Chương 10
Cập nhật lúc: 2025-05-08 11:13:08
Lượt xem: 662
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
24
Để an toàn, đêm đó tôi không về nhà mình nữa.
Mà theo Tạ Hoài đến nhà anh ấy ngủ nhờ một đêm.
Ngày hôm sau, dưới sự hộ tống của anh hai Tạ, tôi thuận lợi tham gia kỳ thi.
Thi xong mới nghe nói Lưu Uyển Dung bỏ thi.
Mọi người đều cảm thán vận may của cô ta thật không tốt, đang đi đường lại bị hai tên côn đồ quấn lấy.
Hai cánh tay bị đánh gãy lìa.
Ước chừng sau này khó mà lành lặn được.
Tôi nghe xong, khẽ mỉm cười.
Xem ra mấy tên côn đồ đó,không dám không nghe lời.
Một tháng sau, kết quả thi đại học được công bố, tôi thi khá tốt.
Ngày tôi và Tạ Hoài đi nhận giấy báo trúng tuyển, đã chạm mặt Lưu Uyển Dung mà lâu lắm rồi không gặp.
Sắc mặt cô ta tiều tụy đến đáng sợ, hai cánh tay quấn đầy băng gạc dày cộm như xác ướp, đâu còn dáng vẻ thanh tao như hoa nhài trước đây.
Nghe nói bây giờ cô ta cũng mất việc ở xưởng thực phẩm rồi.
Cũng phải.
Người mất tay làm sao có thể tiếp tục làm việc trên dây chuyền sản xuất được.
Cô ta trừng mắt nhìn chằm chằm vào giấy báo trúng tuyển trong tay tôi, đôi mắt ghen tị đến mức muốn tóe lửa.
"Khương Như Ý, là cô làm đúng không?"
Tôi đưa giấy báo trúng tuyển cho Tạ Hoài.
Sau đó đi đến sau lưng cô ta, cười nói: "Đúng vậy, là tôi làm đấy."
"Cô thật thông minh."
Lưu Uyển Dung không thể tin nổi nhìn tôi.
"Cô lại dám thừa nhận?"
Tôi bật cười: "Có gì mà không dám thừa nhận, nhưng dù tôi nhận, cô nghĩ có ai tin cô không? Cô bây giờ không còn là nữ thần cao cao tại thượng như trước đây nữa rồi, cô chỉ là một mụ đàn bà mất hai tay, tinh thần hoảng loạn mà thôi."
Giết người phải g.i.ế.c tận tâm can.
Không chỉ Lưu Uyển Dung biết.
Nếu tôi muốn, tôi có thể dùng thủ đoạn còn giỏi hơn bất kỳ ai.
"A——"
Lưu Uyển Dung quả nhiên phát điên.
"Tôi g.i.ế.c cô."
Hành động vùng vẫy loạn xạ của Lưu Uyển Dung bị Lục Trạch xông ra túm lấy.
"Lưu Uyển Dung, cô đang làm cái gì vậy?"
Ồ hô!
Bây giờ ngay cả “Uyển Dung” cũng không gọi nữa rồi à.
Lưu Uyển Dung thấy Lục Trạch giống như thấy cọng rơm cứu mạng.
"Lục Trạch, Lục Trạch, anh đến đúng lúc lắm."
"Em nói cho anh biết, là cô ta... là cô ta thuê người đánh gãy tay em, chính là cô ta làm,"
"Giúp em báo công an bắt cô ta lại."
Tôi đổi sang vẻ mặt ngây thơ mà Lưu Uyển Dung giỏi nhất, nhìn Lục Trạch nói: "Tôi không có, tôi còn không biết cô ta đang nói linh tinh gì cả, có lẽ cô ta thấy giấy báo trúng tuyển của tôi, quá đau lòng nên nói lung tung rồi."
Lục Trạch nhíu mày, liếc nhìn giấy báo trúng tuyển trong tay Tạ Hoài rồi gật đầu.
"Anh biết, dạo này tinh thần cô ấy không được tốt."
"Như Ý, em mau đi đi, anh đưa cô ấy đến bệnh viện xem sao."
Tôi chế giễu liếc nhìn Lưu Uyển Dung: "Được thôi, vậy tôi đi đây. Anh đưa cô ta đi khám cho kỹ vào, còn trẻ mà đã bị điên rồi, thật đáng thương."
Lưu Uyển Dung vẻ mặt suy sụp: "Lục Trạch, em không có bệnh, cô ta là kẻ nói dối, là kẻ nói dối mà!"
"Tay của em thật sự là do cô ta làm, tại sao anh không tin em?"
Tôi và Tạ Hoài quay người rời khỏi đó, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười nhạt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/thap-nien-80-tro-lai-nhung-nam-80-hoa-khoi-nha-may-khong-muon-thu-tiet-nua/chuong-10.html.]
Lưu Uyển Dung, cô không ngờ mình cũng có ngày hôm nay đúng không.
Không được Lục Trạch tin tưởng, không còn được anh ta kiên định lựa chọn.
Những gì cô đã đặt lên người tôi, tôi trả lại hết cho cô rồi.
Đây là báo ứng của cô.
25
Tôi thi đỗ Đại học Sư phạm Kinh đô, thành tích của Tạ Hoài còn tốt hơn, anh ấy đỗ Đại học Kinh đô.
Cả hai chúng tôi đều có thể rời khỏi nơi này.
Tôi tạm biệt kế toán trưởng Chu, từ chức ở xưởng thực phẩm, số tiền tích cóp mấy năm nay đủ để tôi đi học đại học rồi.
Hơn nữa, tôi còn có thể kiếm tiền bằng cách dạy kèm cho sinh viên trong trường.
Ngày lên tàu, tôi gặp Lục Trạch ở ga.
Anh ta đứng trên sân ga, dường như đang đợi tôi.
Tạ Hoài nhận lấy hành lý trong tay tôi, nói: "Có gì thì nói rõ ràng đi."
Tôi gật đầu, đi về phía Lục Trạch.
"Anh đến tiễn tôi sao?"
Lục Trạch cười khổ một tiếng.
"Đúng vậy, anh nghe kế toán trưởng Chu nói hôm nay em đi."
"Như Ý, anh thật sự không biết tại sao chúng ta lại thành ra như ngày hôm nay, tin tức của em, anh phải nghe từ miệng người khác mới biết được."
"Như Ý, dù em có tin hay không, anh muốn nói với em rằng, anh và Lưu Uyển Dung thật sự không có gì."
"Tại sao chúng ta lại đi đến bước đường này chứ."
Tôi khẽ thở dài: "Chuyện này không quan trọng nữa, tôi mệt rồi."
Đúng vậy, tôi không muốn vì anh ta mà buồn phiền nữa.
Lục Trạch ôm mặt đột nhiên khóc: "Như Ý, em sẽ không quay lại đúng không?"
"Sau này anh sẽ không bao giờ gặp lại em nữa đúng không?"
Tôi nhìn dáng vẻ của Lục Trạch, trong lòng dâng lên muôn vàn khó hiểu.
"Lục Trạch, anh khóc cái gì?"
Lục Trạch ngước đôi mắt đẫm lệ lên: "Như Ý, trong lòng anh có em, em có thể đừng đi không?"
Nghe thấy lời này, tim tôi như bị anh ta đ.ấ.m mạnh một cú, không biết là cảm giác gì.
"Lục Trạch, anh lại nói trong lòng anh có tôi?"
"Đúng!" Lục Trạch nhìn tôi với vẻ hy vọng: "Trong lòng anh luôn có em."
Tôi cười lạnh một tiếng: "Không, trong lòng anh không có tôi, thực tế trong lòng anh không có bất kỳ ai cả."
Tôi nhớ lại những bức thư tình anh ta viết cho Lưu Uyển Dung mà kiếp trước tôi đã thấy, cười đến mức hận không thể rơi nước mắt.
"Lục Trạch, anh không để ý đến tôi, cũng không để ý đến Lưu Uyển Dung, càng không để ý đến bất kỳ ai."
"Người anh để ý chỉ có chính anh mà thôi."
"Anh đi đi, tôi sẽ không bao giờ quay lại nữa đâu."
Cái gã đàn ông ích kỷ này, uổng công tôi yêu anh ta hai kiếp.
Đúng là xui xẻo đến cực điểm.
Vì một người đàn ông vậy, không đáng.
Tôi không nhìn Lục Trạch nữa, quay người không chút do dự bước lên tàu.
Túy Nguyệt Các - 醉月阁
Tàu hú hai tiếng, ầm ầm chuyển bánh.
Tôi nhìn đoàn tàu từ từ tăng tốc, bóng dáng Lục Trạch ngày càng xa, rồi đến xưởng thực phẩm không xa.
Trong khoảnh khắc, quá khứ ám ảnh tôi hai kiếp đã bị tôi bỏ lại phía sau.
Mà tương lai của tôi sẽ giống như chuyến tàu này, thẳng tiến về phía trước!
Hy vọng tất cả các cô gái đều ghi nhớ, nếu cuộc sống lừa dối bạn, chúng ta hãy quay người lại cho nó hai cái tát, vĩnh viễn đừng thỏa hiệp.
Vượt qua vũng bùn này.
Phía trước sẽ có phong cảnh đẹp hơn đang chờ đợi chúng ta.