Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

[Thập Niên 80] Tôi Không Phải Trạm Thu Hồi Phế Liệu - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-04-08 08:33:08
Lượt xem: 9,612

Kiếp , ba xuống nông thôn, mới thể như ý nguyện kết hôn với Hoắc Khải.

 

cuối cùng, vì báo đáp ân tình mà bỏ rơi , chăm sóc một phụ nữ khác.

 

"Hàn Tri Âm, em đừng loạn nữa ? Anh chỉ xem Mạn Mạn như em gái thôi!"

 

"Hàn Tri Âm, chính vì em suy nghĩ lung tung, nên mới cho em đấy."

 

Hết đến khác, sự lạnh nhạt của , những tổn thương mà gây đẩy rơi xuống từ tầng thượng.

 

Lần nữa mở mắt, trở ngày khi xuống nông thôn.

 

Vậy thì, hãy bắt đầu đổi từ đây!

 

tình cảm ràng buộc nữa.

 

"Hoắc Khải, , cần nữa..."

 

1

 

"Để thằng ba , nó cũng lớn , dù gì cũng ."

 

Trên mặt cha lộ rõ vẻ bất đắc dĩ, giữa đôi mày càng trĩu nặng nỗi âu lo.

 

"Không ! Con thể để ba con !"

 

Giọng của mang theo sự quả quyết và kiên định.

 

tuyệt đối thể để bi kịch kiếp tái diễn!

 

Kiếp , vì ở bên Hoắc Khải, nhất quyết chịu xuống nông thôn.

 

Cuối cùng, chính ba , nhưng cuộc hôn nhân của bất hạnh, cả đời chìm trong đau khổ.

 

Còn , dù như ý nguyện kết hôn với Hoắc Khải, nhưng Chu Mạn vẫn luôn chen giữa mối quan hệ của hai chúng .

 

Tất cả sự dịu dàng của Hoắc Khải cũng đều dành cho Chu Mạn.

 

sống cả đời như một con hề, hận suốt một đời.

 

Không ngừng nổi điên, ngừng dày vò bản .

 

Cuối cùng, cái kết của chính là rơi từ tầng thượng xuống.

 

Lần nữa mở mắt, về thời điểm cha quyết định để ba xuống nông thôn.

 

Lần , nhất định thể vết xe đổ!

 

Nghe xong, cha cũng sửng sốt .

 

Đứa con gái cưng vốn yếu ớt của ông, khí thế quyết đoán như ?

 

"Con sẽ tự , đây là chuyện của con, con thể để ba gánh vác !"

 

Giọng bình tĩnh nhưng mang theo sức mạnh.

 

Trên mặt ông lộ vài phần vui mừng: "Tốt! Âm Âm nhà chúng trưởng thành !"

 

"Dạ, con về chuẩn đồ đạc để xuống nông thôn đây."

 

Nói xong, xoay rời , nhưng ông vẫn gọi : "Đợi , chuyện của con và Tiểu Hoắc..."

 

"Ba, con sẽ rõ với ."

 

Thấy quyết định, cha cũng thêm nữa.

 

Đứa con gái là bảo bối mà ông nâng niu tay, nhưng dù cũng thực sự trưởng thành, vẫn cần luyện.

 

Ban đầu, ông cũng nỡ để xuống nông thôn, nhưng giờ ba cơ hội lính, ông cũng thể cứ bắt con trai gánh vác trách nhiệm con gái mãi.

 

Trước đây, nằng nặc chịu , nhưng giờ chủ động đồng ý, ông đương nhiên sẽ ủng hộ.

 

Sau khi quyết định, chuẩn về nhà thu dọn đồ đạc, tìm Hoắc Khải rõ chuyện .

 

đến công đại viện quân khu, thấy Hoắc Khải và Chu Mạn cùng .

 

Trai tài gái sắc, trời sinh một đôi.

 

Chu Mạn nắm lấy vạt áo Hoắc Khải: "Anh Hoắc Khải, ngày mai là buổi biểu diễn của em, thể đến xem ?"

 

khựng bước, hai bóng cây lớn.

 

Họ gần , trong mắt đàn ông tràn đầy dịu dàng, vẻ mặt lạnh lùng thường ngày cũng mềm mại hơn vài phần.

 

Cảnh tượng , khiến tim đau nhói.

 

cắn môi, cố gắng kìm nén nỗi đau trong lòng.

 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Từ khi Chu Mạn đón về đây, còn sắp xếp công việc, Hoắc Khải gần như dành tất cả thời gian và tâm sức cho cô .

 

Bất kể chuyện gì, Chu Mạn cũng tìm đến Hoắc Khải.

 

Còn Hoắc Khải thì gần như luôn luôn đáp ứng yêu cầu của cô .

 

Chỉ cần là thứ cô , dù là mặt trăng trời, cũng sẽ tìm cách với lấy.

 

Đối diện với cảnh , dù trong lòng khó chịu, nhưng , dù , cũng chẳng để tâm.

 

Thậm chí, còn cho rằng nhỏ mọn, hiểu chuyện.

 

dây dưa với họ, định về nhà, nhưng mấy bước Chu Mạn phát hiện.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/thap-nien-80-toi-khong-phai-tram-thu-hoi-phe-lieu/chuong-1.html.]

"Chị Tri Âm, chị ?"

 

Giọng mềm mại, khiến khỏi sinh lòng bảo vệ.

 

chỉ gật đầu, ý định dừng , trực tiếp về nhà.

 

Hoắc Khải, vốn dịu dàng ban nãy, lên tiếng ngay lúc , giọng còn pha chút lạnh lùng: "Em ý gì đây? Không thấy Mạn Mạn chào em ?"

 

"Anh Hoắc Khải, nãy chị Tri Âm gật đầu , đừng hiểu lầm chị ."

 

Giọng mềm mại mang theo chút ấm ức, vô thức khiến bênh vực.

 

tiếp, sự phiền muộn và căm hận trong lòng gần như ngưng tụ thành thực thể, chỉ xuyên thủng hai con mặt.

 

vẫn cố gắng kìm nén cảm xúc, từng bước về nhà.

 

, chỉ cần xuống nông thôn, sẽ thể rời khỏi nơi .

 

Đến lúc đó, hai họ ở bên cũng chẳng còn vướng bận nữa.

 

cũng sẽ để bi kịch kiếp lặp .

 

Bây giờ, việc cần là tránh xa cặp uyên ương .

 

Về đến nhà, bắt đầu thu dọn những đồ dùng cần thiết để mang theo.

 

lúc , tiếng gõ cửa vang lên.

 

mở cửa, ngoài là Hoắc Khải, lâu ghé đến.

 

"Anh đến gì?"

 

nhíu mày, lúc chẳng gặp chút nào.

 

Vẻ mong đợi trong mắt Hoắc Khải chợt vụt tắt, đó là chút bực bội.

 

Anh hừ lạnh, đưa một chiếc khăn tay: "Đây là Mạn Mạn tự thêu, là tặng em để xin , vì em vui."

 

Trên chiếc khăn tay là hình một con uyên ương.

 

Chỉ một con, đơn độc, trông vô cùng quạnh.

 

nhếch mày, đó vứt trả chiếc khăn: "Cái , để cô giữ mà dùng ."

 

Đây chẳng là một sự khiêu khích rõ ràng ?

 

Uyên ương nhà ai chỉ một con chứ?

 

"Em ý gì đây? Anh , cô là em gái của Cương Tử, mà Cương Tử c.h.ế.t vì cứu ..."

 

"Cho nên chăm sóc cô , đừng suy nghĩ linh tinh?"

 

tiếp lời đang .

 

Những lời , quá nhiều , cũng tiếp tục nữa.

 

Kiếp , cũng luôn với như .

 

tin, nhưng cuối cùng đổi gì?

 

cũng may, chỉ còn nửa tháng nữa là danh sách xuống nông thôn sẽ công bố.

 

thể rời xa hai bọn họ .

 

"Em... em , thì nên giận nữa."

 

Hoắc Khải nghiến răng, cố gắng kìm nén cơn giận.

 

gật đầu, nhận lấy chiếc khăn tay: " nhận , thể đó."

 

Nhìn thêm một giây thôi cũng khiến thấy khó chịu.

 

2

 

Thế nhưng Hoắc Khải rời , ngược còn trực tiếp chen trong phòng: "Em định loạn đến khi nào?"

 

Lại là câu .

 

Rõ ràng chẳng gì cả, chỉ là tiếp tục vướng những dây dưa vô nghĩa nữa.

 

Thế nhưng qua miệng , biến thành kẻ ngang ngược, tùy hứng.

 

cụp mắt xuống, khỏi nhớ đến ánh mắt đẫm lệ của Chu Mạn khi Hoắc Khải, giọng cô mềm mại, xen lẫn chút chờ mong và hồi hộp: "Anh Hoắc Khải, em thích , thể chia cho em một chút yêu thích ?"

 

Ánh mắt cô từ mong đợi dần chuyển thành thất vọng, nước mắt cũng theo sự im lặng của mà lặng lẽ lăn xuống.

 

Cổ họng Hoắc Khải khẽ động, trong mắt lộ vẻ xót xa, cuối cùng vẫn giơ tay lên, dịu dàng xoa đầu cô : "Mạn Mạn ngoan, đừng loạn."

 

Đối với Chu Mạn là "đừng loạn", còn đối với là "em định loạn đến khi nào"?!

 

chính sự im lặng và dám trả lời của khiến hiểu rõ đáp án.

 

Hoắc Khải, từ lâu thích Chu Mạn .

 

Chỉ là kiếp , cam lòng buông tay, thích tự lừa dối , cho nên mới cố chấp ở bên .

 

Lúc nào cũng canh chừng từng giây từng phút.

 

Cuối cùng, chỉ thể nhận lấy kết cục bi thảm.

 

Lẽ nên tỉnh ngộ từ sớm.

 

và Hoắc Khải là thanh mai trúc mã, bằng nửa năm quen giữa và Chu Mạn.

Loading...