Đột nhiên nhìn thấy Thẩm Tùng Ngô chưa hề tóc bạc trắng, tôi vẫn chưa thể thích ứng.
Giống như cơn đau quặn tim đột ngột ập đến ở kiếp trước, nỗi đau lúc ngã xuống vẫn chưa tan biến.
Tôi nói: "Vậy nên chỉ cần không bị phát hiện là được, đúng không?"
Giống như cách Dương Thái Vy đối với tôi vậy.
Thẩm Tùng Ngô sững người, buông tay ra: "Cô còn từng bắt nạt cô ấy sau lưng tôi à?
"Rốt cuộc cô đã làm bao nhiêu chuyện quá đáng sau lưng tôi, Thái Vy hiếm khi nói với tôi, suy cho cùng là do cô ấy quá lương thiện.
"Mao Tri Huệ, cô quá làm tôi thất vọng rồi."
Tôi đột nhiên cảm thấy rất nực cười.
Trong bảy mươi năm ở kiếp trước với ông ta, câu anh ta nói nhiều nhất chính là, em quá làm tôi thất vọng rồi.
Chỉ vì không muốn làm ông ta thất vọng, tôi trở nên ngoan ngoãn, nghe lời, đến mức sau này giống như một con rối bị giật dây.
Nếu không phải lúc tuổi già ông ta đòi sống chung với ánh trăng sáng, chà đạp thể diện của tôi xuống đất;
Nếu không phải ông ta trơ mắt nhìn tôi đau tim ngã xuống mà thờ ơ bỏ đi, tôi vẫn chưa tỉnh ngộ được đâu.
Nhưng bây giờ tôi đã tỉnh rồi, phải có cách sống mới thôi.
Tôi nói: "Không nói là không có, nói ra là bịa đặt vu khống.
"Nhưng dù thế nào cũng không sao cả.
"Để tôi nói nốt lời tiếp theo thay anh, chúng ta chia tay đi."
2
Thẩm Tùng Ngô thoáng hoảng hốt, anh ta không ngờ tôi, người luôn nghe lời, sao lại đột nhiên không nghe lời nữa.
"Em làm loạn cái gì thế? Chia tay, không phải lúc em mặt dày mày dạn theo đuổi tôi bốn năm đâu à?
"Tôi chỉ nói với em lần này thôi, tôi sẽ không níu kéo em đâu, đừng có õng ẹo như thế."
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Lại là cái kiểu nói này.
Nghe những lời này suốt bảy mươi năm, tai tôi sắp đóng kén rồi.
Tôi cười khẽ.
Điều này có nghĩa là, tôi và anh ta đã chính thức—
Chia tay rồi nhỉ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/thap-nien-80-tien-ve-phia-truoc/2.html.]
Tôi gật đầu, lùi lại một bước.
Anh ta tức giận đá vào thùng rác ở hành lang.
"Cô có ý gì? Còn muốn tôi giúp cô chuẩn bị hồ sơ vào công ty nước ngoài nữa không? Cô là đứa học hàn điện, không có tôi, vào được công ty nước ngoài chắc?"
Tôi lặng lẽ nhìn anh ta, thản nhiên nói: "Vậy thì không làm phiền anh bận tâm nữa."
Mặt Thẩm Tùng Ngô đỏ bừng lên, "Đệt!"
"Cô đừng hối hận!"
Anh ta đá bay thùng rác, kéo Dương Thái Vy bỏ đi.
Tôi quay người, không chút dừng lại mà đi về phía văn phòng hiệu trưởng.
Tôi đương nhiên sẽ không hối hận.
3
Tôi và Thẩm Tùng Ngô yêu nhau từ năm nhất đại học.
Anh ta học máy tính, tôi học hàn điện.
Mọi người đều không hiểu, tại sao tôi lại bỏ qua ngành mới nổi mà không học, lại đi học cái ngành "nghe đã biết không phải con gái làm".
"Ngành nào là ngành con gái nên làm chứ, như Dương Thái Vy ấy, học nhạc, đẹp biết bao, đứng trên sân khấu hát, tỏa sáng như sao trên trời, kiếp sau tớ cũng muốn sống như Dương Thái Vy.
"Tiếc là, bố tớ cứ bắt tớ học ngành khoa học vật liệu.
"Tớ bảo là tốt nghiệp Đại học Công nghiệp Cáp Nhĩ Tân xong là mất tích luôn, ông ấy không biết à, thế mà còn cười hề hề, bảo ai kêu ông ấy chỉ có mình tớ là con gái, thay ông báo đáp tổ quốc là chuyện đương nhiên, đúng là vớ vẩn!"
Bạn cùng phòng từng chống cằm nói với tôi như vậy lúc tốt nghiệp.
Lúc biết tôi đồng ý cùng Thẩm Tùng Ngô đến công ty nước ngoài, cậu ấy còn vô cùng ngưỡng mộ.
"Thích thật đấy, tớ cũng muốn đi, nhưng trường không cho đi, bố tớ đánh gãy chân tớ mất."
Tôi lắc đầu.
Không đi nữa.
Công ty nước ngoài chẳng có gì tốt đẹp.
Nhận lời mời ở lại của hiệu trưởng, ở lại trường giảng dạy cũng khá tốt.