Trong lòng tôi thấy thật buồn cười.
Bà ta vẫn tưởng tôi là Diệp Tố Tâm của ngày xưa ư.
Tôi của bây giờ có thể tùy tiện mua bất cứ món đồ nào trong tiệm của bà ta.
Nhưng mà, tôi mới không thèm mua đâu.
Mấy thứ này mua về chưa đến một tuần đã phai màu, bung chỉ.
Quần áo giặt một nước đã co rút biến dạng, mua về làm gì.
Cứ để bà ta vênh váo thêm mấy ngày nữa đi.
Đợi mọi người phát hiện quần áo nhà họ là hàng lỗi, thì ngày vui của họ cũng chấm dứt thôi.
Chu Thiến tức nổ đom đóm mắt: "Nhà quê thì sao chứ? Bà ngược dòng ba đời tổ tiên lên xem, chẳng phải cũng là người nhà quê à? Lại dám coi thường nông dân, tiệm của loại người như bà tôi còn không thèm vào ấy."
Lưu Thúy Phương "xì" một tiếng.
"Đồ vô giáo dục, tìm bạn cũng là đứa vô giáo dục. Không như con dâu bây giờ của tôi, Tiểu Vũ nhà chúng tôi đảm đang biết bao, cái tiệm này bây giờ chính là nó giúp Tự Cảnh nhà chúng tôi mở ra đấy."
"Cô xem tiệm chúng tôi làm ăn tốt chưa kìa, một ngày kiếm được cả đống tiền, có phải bây giờ cô đang ghen tị c.h.ế.t đi được với chúng tôi không?"
Lưu Thúy Phương đắc ý nhìn tôi, như thể muốn nhìn ra vẻ hối hận và ghen tị trên mặt tôi.
Tiếc là tôi chẳng hề hối hận chút nào.
Càng không ghen tị.
Dù sao thì ai lại đi ghen tị với kẻ sắp gặp xui chứ.
Lâm Vũ thấy động tĩnh bên này, kéo Lục Tự Cảnh đi tới.
"Chị Tố Tâm, chị cũng đến ủng hộ bọn em à."
Lâm Vũ cười khúc khích, mặt mày hớn hở như gặp gió xuân.
"Có điều đồ trong tiệm bọn em hơi đắt, có lẽ không phải thứ chị có thể mua nổi đâu."
Lục Tự Cảnh đánh giá tôi từ trên xuống dưới, sưng mặt nói: "Diệp Tố Tâm, chúng ta không còn là người cùng đường nữa rồi, sau này cô đừng đến làm phiền cuộc sống của chúng tôi nữa."
"Quần áo ở đây đúng là cô không mua nổi đâu."
Lâm Vũ vỗ vỗ Lục Tự Cảnh: "Đừng nói vậy chứ, giữ chút thể diện cho chị Tố Tâm đi mà, bạn chị ấy còn ở bên cạnh kìa."
Chu Thiến nghe nhắc đến mình, "phì" một tiếng.
"Trà xanh giống gì thế không biết, xui xẻo c.h.ế.t đi được. Tố Tâm, chúng mình đi, có tiền cũng không tặng cho loại người như các người."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/thap-nien-80-nhuong-lai-phe-thai/chuong-7.html.]
Lưu Thúy Phương cười nói: "Đi nhanh đi, đừng làm lỡ việc kiếm tiền của tôi, lũ quỷ nghèo."
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
11
Ra khỏi cửa, miệng Chu Thiến vẫn không ngừng chửi thay tôi.
Nhất là sau khi biết Lục Tự Cảnh chính là người chồng cũ tôi từng kể với cô ấy, cô ấy đã tuôn hết những lời bẩn thỉu nhất có thể nghĩ ra cho Lục Tự Cảnh.
"Tức c.h.ế.t tôi rồi, cả nhà này buồn nôn quá, Tố Tâm, sao cậu không tức giận gì hết vậy?"
Tôi cười nhạt: "Có gì đáng tức đâu, nhà này bây giờ tôi chẳng thèm để tâm nữa rồi, tức giận với họ chỉ tổ làm bẩn tâm trạng của mình thôi."
"Thiến Thiến, hôm nay chúng ta ra ngoài là để dạo phố tìm niềm vui, đừng vì mấy người này mà làm hỏng tâm trạng."
Chu Thiến nghiêm túc nhìn tôi, rồi đột nhiên bật cười.
"Không hổ là cậu, đồng chí Tố Tâm, giác ngộ cao ghê nhỉ?"
"Đúng, chúng ta không thể vì mấy kẻ cặn bã chó mắt coi thường người này mà mất vui được, đi, dạo phố tiếp thôi."
Chúng tôi định đến Bách hóa Đại lâu, đột nhiên phát hiện đối diện Kim Phượng còn có một tiệm quần áo nhỏ không bắt mắt.
Tôi và Chu Thiến bước vào xem thử.
Tiệm này tuy nhỏ, nhưng quần áo bên trong cũng không tệ.
Không chỉ có áo bò, mà còn có đủ loại váy hoa nhí.
Kiểu dáng không thua kém gì của Kim Phượng.
Chỉ là bên trong vắng tanh như chùa bà đanh, so với việc kinh doanh phát đạt của Kim Phượng thì đúng là một trời một vực.
Người bán quần áo là một người đàn ông trẻ đeo kính, thấy chúng tôi liền nhiệt tình chào hỏi.
"Hai vị cần quần áo gì, cứ thử thoải mái."
Tôi khó hiểu hỏi: "Ông chủ, đồ của các anh cũng tương tự nhau, sao việc kinh doanh bên này lại kém hơn bên kia nhiều thế?"
Người đàn ông gãi đầu bất đắc dĩ: "Chết người ở chỗ đồ đạc tương tự nhau đó, so với bên kia, đồ của tôi bán đắt quá."
"Nhưng cô gái à, tôi không giấu cô, giá nhập mấy bộ quần áo này vốn đã đắt rồi, cộng thêm phí vận chuyển, phí mặt bằng, tôi bán giá này thật sự chỉ vừa đủ hòa vốn."
"Thật không biết nguồn hàng bên kia lấy từ đâu mà có thể bán rẻ thế mà vẫn có lãi, tôi thật sự sắp lỗ c.h.ế.t rồi."
Người đàn ông thở dài thườn thượt: "Haizz, hai cô xem có cần gì không, tôi định sau hôm nay sẽ đóng cửa. Tôi thật sự không trụ nổi nữa rồi, không đóng cửa nữa thì tiền thuê mặt bằng tôi cũng sắp không trả nổi."